Nhưng bà ta nhanh chóng nói thêm: “Sướиɠ Xuân Viên mát mẻ, rất tốt cho việc dưỡng bệnh, sao lại không thấy nói đón con qua đó?”
Hoàng quý phi hỏi ngược lại: “Ngạch nương làm sao biết Hoàng thượng không đón con qua đó?”
“Là do con không muốn đi?”
“Hoàng thái hậu tuổi đã cao, con sợ lây bệnh khí cho người.” Hoàng quý phi nói.
“Sướиɠ Xuân Viên rộng lớn như vậy, chỉ cần không gặp mặt thì làm sao mà lây cho người được chứ.”
Hoàng quý phi nghịch chiếc hộ giáp của mình, lơ đãng nói: “Ngạch nương, Hoàng thượng đối với con rất tốt. Trước đây vì bệnh của con, Hoàng thượng vốn định không đi Nhiệt Hà nữa, là con hết lời khuyên người đi. Nay Hoàng thượng đối tốt với con, con cũng nên có qua có lại, đối tốt với Hoàng thượng, báo đáp người.”
Hoàng quý phi thật đúng là thích dùng chữ “tốt”.
Lần gặp trước, Nhạc Doanh nghe nàng ta nói Tứ a ca và Đức phi “tốt”, lần này lại là cái “tốt” của Khang Hi.
Sao nàng cứ cảm thấy chữ “tốt” này ẩn chứa ý tứ khác lạ.
Bữa trưa được dùng tại Thừa Càn cung. Phần ăn của Hoàng quý phi rất thịnh soạn nhưng nàng ta ăn rất ít, sức ăn còn không bằng con mèo Mễ Mễ của Nhạc Doanh. Hách Xá Lý phu nhân khuyên nàng ta ăn thêm chút nữa, Hoàng quý phi nói: “Ăn không vào, ăn nhiều một chút là dạ dày lại khó chịu.”
Nàng ta không ăn cơm, mà cầm một bầu rượu Ngọc Tuyền tự rót tự uống.
Ngồi cả buổi sáng, Nhạc Doanh đã đói meo, cứ thế ăn uống tự nhiên. Có món yến sào hầm gà béo đặc biệt tươi ngon, một mình nàng chén sạch nửa bát.
Hoàng quý phi thấy nàng ăn ngon lành, bèn gắp thử một đũa, vừa vào miệng đã thấy ngấy, rồi bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Nàng ta nhíu mày: "Ngạch nương, ở nhà người không cho các muội ăn món gì ngon à?”
Hách Xá Lý phu nhân tức gần chết: "Nữ nhi Mãn Châu trong nhà đều là các bà cô tổ, không thể đắc tội được. Ở nhà ngày nào cũng cơm ngon canh ngọt hầu hạ tỷ muội chúng nó, cha con cách dăm bữa nửa tháng lại hỏi thăm, ta nào dám cho chúng nó ăn rau xanh củ cải!”
Nhạc Doanh lý lẽ hùng hồn: "Tại muội ăn uống tốt, muội đói bụng thôi ạ!.”
Hoàng quý phi bật cười: "Vậy muội ăn nhiều thêm chút đi, lát nữa còn có điểm tâm, có muốn không?”
“Dạ muốn!”
Ăn trưa xong, Hách Xá Lý phu nhân sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát, Nhạc Doanh ở lại nói chuyện với Hoàng quý phi.
Nhạc Doanh cảm thấy ba lần gặp mặt gần đây, tình trạng sức khỏe của Hoàng quý phi cứ tệ dần đi. Lúc này, nàng ta đang tựa vào chiếc gối mềm, đắp chăn mỏng, mồ hôi trộm túa ra ướt đẫm.
“Nước không thể một ngày không có Hậu.” Hoàng quý phi đột nhiên lên tiếng: "Sau khi Hiếu Chiêu Hoàng hậu qua đời, các đại thần đã tâu xin Hoàng thượng lập Hậu. Bất kể xét về thân phận hay tư lịch, ta đều là người thích hợp nhất. Sau khi Thái hoàng thái hậu băng hà, Hoàng thượng đã hứa với ta rằng ba năm sau sẽ phong ta làm Hậu. Chỉ là, bệnh tình của mình ta tự biết, ta không đợi được đến lúc đó nữa rồi, ta cũng không muốn đợi nữa.”
Đây là muốn ép Khang Hi phải đẩy nhanh thời gian lập Hậu sao?
“Cho nên…” Hoàng quý phi mỉm cười: "Ta định viết một bức thư cho Hoàng thượng, coi như hủy bỏ ước hẹn này đi, dù sao cũng chưa từng công bố chính thức. Cuộc đời này của ta coi như cũng sống không uổng phí, tuy chưa được làm Hoàng hậu nhưng vào lúc này ở hậu cung cũng không ai có thể vượt qua được ta.”
Khoan đã, Nhạc Doanh nghi ngờ mình nghe nhầm.
Sao nàng nhớ lần gặp trước, Hoàng quý phi đâu có nói như vậy. Đây là định lấy lùi làm tiến ư? Nhưng liệu Khang Hi có chấp nhận chiêu này không?
Hoàng quý phi: “Này, đúng như muội nghĩ đó.”
Nhạc Doanh: “Muội nghĩ thế nào?”
Hoàng quý phi cười: "Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa. Ta đã là người sắp chết, số mệnh đã định không qua khỏi tháng bảy này. Cho dù người biết rõ mọi chuyện cũng sẽ không tính toán với ta, hơn nữa còn sẽ thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của ta, để ta có thể yên lòng nhắm mắt.”