Hoàng quý phi chỉ vào Nhạc Doanh nói: “Đây là Tam muội nhà mẹ đẻ của ta, con gọi một tiếng Tam di.”
Tứ a ca gọi Nhạc Doanh một tiếng “Tam di”.
Nhạc Doanh đứng dậy: “Thần nữ không dám.”
Hoàng quý phi lại thản nhiên nói: “Không sao, muội là trưởng bối, xứng đáng nhận lễ này của nó.”
Xem kìa, đây chính là sự tự tin của người xuất thân từ Đồng Giai thị, đổi lại là tần phi khác, chắc chắn không dám nói ra câu này.
Tứ a ca thỉnh an xong liền cáo từ: “Nhi thần còn phải đến Thượng thư phòng đọc sách ạ.”
Hoàng quý phi nói: “Đi đi. Lý Kim Trung, ngươi đích thân đưa Tứ a ca đi.”
Lý Kim Trung dẫn Tứ a ca lui ra.
Ngoài cửa Thừa Càn cung bỗng vang lên tiếng ồn ào, Nhạc Doanh dường như nghe thấy có tiếng nữ nhân nói chuyện.
Một lát sau, cung nhân vào bẩm báo: “Đức phi nương nương cầu kiến.”
Nhạc Doanh thầm nghĩ, hôm nay là ngày lành tháng tốt gì thế này, vừa gặp Tứ a ca, lại gặp ngay mẹ ruột của người ấy.
Đức phi ước chừng ba mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, mặt mày thanh tú, không hề giống người đã sinh sáu mặt con. Đức phi cúi người lắng nghe Hoàng quý phi nói chuyện, dịu dàng đáp lời, vén lại chăn cho nàng ta, đồng thời dặn dò cung nhân không nên dùng đá lạnh quá nhiều, tẩm phòng lạnh quá ngược lại không có lợi cho việc dưỡng bệnh của Hoàng quý phi.
Hoàng Quý phi mỉm cười nói: "Ta thấy trong người nóng quá, phải giải nhiệt một chút mới dễ chịu. Tốt nhất là có một ly nước đá để uống.”
Đức phi nói: “Đợi khi nào người khỏe lại, muốn uống gì cũng được, còn bây giờ thì phải kiêng cữ ạ.”
Hai người trò chuyện, bầu không khí rất thoải mái.
Sau đó Đức phi lại ân cần hỏi thăm tình hình của Nhạc Doanh, vừa không quá thân cận, lại khiến người ta cảm thấy ấm áp chu đáo.
Tóm lại, đây là một người có trí tuệ cảm xúc cao, ở cùng bất kỳ ai cũng có thể khiến đối phương cảm thấy dễ chịu như tắm gió xuân.
Nhạc Doanh trong lòng lấy làm lạ, một người như vậy, tại sao trong lịch sử lại có mối quan hệ căng thẳng với chính thân nhi tử của mình đến thế?
Hoàng quý phi hỏi Đức phi: “Vừa rồi ở cổng cung có gặp Tứ a ca không?”
Đức phi gật đầu, nói: “Thằng bé ngang bướng ấy mà, bảo nó đến Vĩnh Hòa cung tìm Thập Tứ đệ chơi, nó liền chạy mất.”
Hoàng quý phi cười nói: “Nam hài tử tầm tuổi này đứa nào cũng vậy, chính là ngang bướng, thích gì không thích gì cứ phải làm ngược lại, đợi vài năm nữa lớn lên sẽ đỡ hơn.”
Đức phi nói: “Nương nương nói phải ạ.”
Ở lại khoảng một khắc đồng hồ, Đức phi liền cáo lui.
Hoàng quý phi nói với Nhạc Doanh: “Đức phi quả là người tốt, những nữ nhân khác trong cung tranh nhau đến vỡ đầu muốn theo Hoàng thượng đi Nhiệt Hà tránh nóng, chỉ có Đức phi là chủ động ở lại. Tứ a ca cũng là đứa trẻ tốt, chủ động xin ở lại trong cung để hầu bệnh cho ta. Tóm lại, hai mẹ con họ đều là người tốt.”
Nàng ta nói một câu mà có đến ba chữ “tốt”.
Thế nhưng Nhạc Doanh lại nhìn thấy trong mắt nàng ta có chút ẩn ý đầy sâu xa.
Nhạc Doanh chẳng buồn cùng Hoàng quý phi chơi trò ú tim đoán mò, bèn thuận nước đẩy thuyền nói: “Được, đều tốt cả, mọi người cùng tốt, mới thực là tốt!”
Hoàng quý phi bật cười thành tiếng.
“Haiz, ta vốn còn định dạy muội thêm vài ngón nghề để sống sót trong cung này, xem ra muội chẳng hứng thú gì cả.”
Nhạc Doanh tỏ vẻ kính tạ nhưng xin miễn.
Hoàng quý phi chống cằm, nhận xét Nhạc Doanh: “Muội đúng là buồn tẻ, chẳng biết nhìn mặt đoán ý gì cả. Muội mà biết lấy lòng ta, ắt sẽ có chỗ tốt! Muội nhìn Đức phi xem, nàng ta có được địa vị hôm nay, chẳng thể thiếu phần ta năm đó góp sức vun vào. Còn cả Tứ a ca, làm dưỡng tử của ta cũng giúp thân phận nó được nâng cao đáng kể.”
Nhạc Doanh giật giật khoé môi: “Mệt lắm.”
“Muội đúng là đồ lười.” Lối suy nghĩ của Hoàng quý phi quả khác người thường, nàng nói giọng như ban ơn: “Thôi được rồi, ta cho muội một cơ hội, muội được phép hỏi ta một câu.”