Nhạc Doanh làm bộ ưu tư nói: “Ta đây trời sinh được yêu thích, thật là hết cách mà.”
Nhạc Châu bị nàng chọc tức đến mức hừ mũi liên tục.
“Vào cung chưa chắc đã là chuyện tốt, không vào cung chưa chắc đã là chuyện xấu, còn như Hoàng quý phi cũng chưa chắc đã thật lòng yêu thích ta.”
Mười mấy năm sống trong cung cấm, bao nhiêu dồn nén, buồn khổ, đau đớn, dù là đối với mẹ ruột cũng không thể thổ lộ. Hoàng quý phi đối mặt với Nhạc Doanh - người kế nhiệm tương lai này phải tìm cách trút bỏ hết ra ngoài một lần cho hả dạ.
“Meo meo meo!”
Một con mèo khoang lông dài chẳng biết từ đâu chui ra, nhảy lên đùi Nhạc Doanh, nghiêng đầu dụi dụi vào người nàng. Nhạc Doanh gãi cằm và bụng nó, con mèo lớn thoải mái lăn lộn.
Nhạc Châu đã thèm thuồng con mèo ngoan ngoãn này từ lâu: “Tỷ vào cung rồi thì Mễ Mễ sẽ về tay muội đúng không?”
Đúng vậy, Nhạc Doanh đã rất thiếu sáng tạo mà đặt tên cho nó là Mễ Mễ.
Nhạc Doanh vùi đầu vào bụng Mễ Mễ, hít một hơi thật sâu, rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Không cho!”
“Dù không cho muội, tỷ cũng không mang vào cung được, muội đảm bảo sẽ nuôi nó thật tốt.” Nhạc Châu tự mình quyết định: “Cứ quyết định vậy đi, muội đi chuẩn bị sính lễ cho Mễ Mễ đây.”
Nhạc Doanh cười nhạt, đợi đến ngày thực sự vào cung rồi hãy nói.
Tử Đàn bưng bát canh ô mai vừa ướp lạnh tới đút cho Nhạc Doanh, Hoàng Lê ngồi bên bàn bóc củ ấu tươi, hạt sen, khiếm thực, còn Hồng Chi thì đấm chân cho nàng.
Nhạc Doanh nhìn mấy nha đầu xinh xắn này, lòng thầm thở dài, không chỉ Mễ Mễ, nàng cũng không nỡ rời xa bọn họ.
Nàng đột nhiên đứng dậy: “Đi, đến kho riêng.”
Kho này là kho riêng của Nhạc Doanh, bên trong chứa toàn đồ tốt.
Mấy rương chứa đầy ắp các loại gấm đoạn, lụa là: Nào gấm hoa, gấm vân mây, gấm óng ánh; nào lụa trơn, lụa kén tằm, cùng đủ thứ vải vóc khác không sao kể hết tên. Lại có riêng một rương lớn chứa toàn da thú.
Vải vóc thời xưa cũng chẳng khác gì ngân lượng, nhìn những tấm vải óng ánh lóa cả mắt này, Nhạc Doanh cảm thấy mình thật giàu có biết bao!
Tiếc là, những thứ này đều không thể mang vào cung.
Thay vì để chúng phủ bụi ở đây thì ban thưởng cho mọi người, niềm vui một mình sao bằng niềm vui chung.
Nhạc Doanh hào phóng vung tay, ban cho bốn đại nha hoàn dưới trướng là Tử Đàn, Hoàng Lê, Hồng Chi, Kim Nam mỗi người một tấm vân đoạn, một tấm lụa trơn, hai tấm vải bông. Còn các tiểu nha đầu khác thì mỗi người một tấm vải bông.
Sau đó lại mở tráp nữ trang cho các nàng chọn lựa.
Hoàng Lê và những người khác sợ hãi, tưởng rằng tiểu thư bị kích động gì, rối rít từ chối không dám nhận.
Tử Đàn là người trầm ổn nhất, khuyên nhủ: “Tiểu thư, vật quý quá sẽ không tốt. Thân phận chúng nô tỳ có hạn, đồ quá quý trọng cũng không dùng được. Vải vóc người ban thưởng lúc nãy đã quá quý giá rồi, thêm nữa chúng nô tỳ không dám nhận.”
Cả bốn người đều lộ vẻ hoảng sợ bất an, Nhạc Doanh thở dài: “Thôi vậy.”
Những bảo bối này ơi, không mang vào cung được, xem ra sau này đều làm lợi cho Nhạc Châu cả rồi.
...
Cuối tháng sáu, Nhạc Doanh lại vào cung một lần nữa.
Bệnh tình của Hoàng quý phi dường như nặng hơn lần trước, gương mặt vàng như sáp không còn chút huyết sắc, cả người toát ra vẻ tàn tạ u ám. Nàng ta nằm trên giường, dường như ngay cả sức lực để ngồi dậy cũng không còn.
Lần này Nhạc Doanh đã gặp được Tứ a ca phiên bản thời thơ ấu.
Chỉ là một đứa trẻ, ngoài phục sức sang trọng quý phái ra, Nhạc Doanh tạm thời chưa nhìn ra vị Ung Chính Đế tương lai này có điểm gì thiên phú hơn người. Nàng nhớ đến Tiểu Ngũ đệ ở Đồng phủ cũng trạc tuổi Tứ a ca, suốt ngày chỉ biết trêu mèo chọc chó. Tứ a ca vẫn có chút khác biệt, già dặn trước tuổi, dùng giọng điệu người lớn, từng lời từng chữ răm rắp theo khuôn phép thỉnh an Hoàng quý phi.