Hạ Mạt nắm lấy tay Hạ Thần Vũ, kích động nói: "Anh hai, chính em cũng tin giấc mơ đó, anh sẽ tin em chứ? Tận thế, tận thế thật sự sẽ đến đó anh! Anh không tin cũng không sao, chúng ta có thể đặt trước một lô hàng hóa, anh cứ coi như bỏ tiền cho em gái mở siêu thị, rồi tích trữ toàn bộ hàng hóa lại. Đợi đến ngày 25, nếu thật sự có thiên thạch rơi xuống, chúng ta hãy bắt đầu thu thập vật tư số lượng lớn, được không?"
Cái nắm tay này mới khiến Hạ Thần Vũ hoàn hồn. Anh nhìn em gái, cố gắng giữ bình tĩnh: "Mạt Nhi, ba mẹ đang đợi chúng ta ăn cơm, mình xuống trước đi! Còn chuyện em nói, để tối anh suy nghĩ kỹ lại đã."
"Vâng!" Hạ Mạt gật đầu. Chuyện này ai nghe thấy cũng sẽ kinh sợ, cô cần cho anh hai thời gian để tiếp nhận.
Đêm đó, Hạ Mạt ngủ rất ngon. Có không gian, cô có thể thu thập rất nhiều vật tư. Quan trọng nhất là ba mẹ, anh hai đều ở đây, cả nhà họ nhất định sẽ bình an. Cô tin rằng số phận của cô sẽ không còn là bị bắt nhốt vào phòng thí nghiệm sau hai tháng tận thế nữa.
Ngược lại, Hạ Thần Vũ lại trằn trọc mãi không ngủ được. Cuối cùng, anh ngồi dậy, mở iPad tìm rất nhiều bộ phim về tận thế để xem. Em gái có được không gian trữ vật, anh tin chuyện này hẳn là thật.
Mà kể cả không phải thật thì đã sao? Giống như em gái nói, cứ thu thập trước một lô vật tư coi như tích trữ ở đó. Nếu tận thế không đến, anh sẽ dùng số hàng đó mở cho em gái một trung tâm thương mại.
Thông tin từ phim ảnh rất ít. Cuối cùng, Hạ thiếu gia còn tìm cả hai bộ tiểu thuyết tận thế để xem, lại còn kiên nhẫn xem cho hết. Anh vừa xem vừa ghi chú.
Đến hừng đông, anh tổng kết lại mấy điểm chính, đồ ăn, đồ dùng, quần áo, vũ khí. À đúng rồi, em gái đang mang thai, còn cần chuẩn bị các loại thiết bị y tế nữa. À, còn hạt giống nữa.
Đợi khi mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, bên ngoài trời cũng đã sáng. Hạ Thần Vũ tắm rửa qua loa để tỉnh táo một chút rồi mới ra khỏi phòng.
Không ngờ Hạ Mạt đã dậy rồi, lúc này đang ở dưới lầu nói chuyện với ông Hạ Tân.
Con bé lười này đang sốt ruột muốn biết quyết định của mình đây mà? Hạ Thần Vũ có chút buồn cười, lắc đầu đi xuống lầu.
"Anh hai!" Hạ Mạt thấy anh, đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy mong chờ.
Dưới ánh mắt mong chờ của cô em gái, Hạ Thần Vũ ho khan một tiếng, rồi chậm rãi mở lời với ba mình: "Khụ! Ba, Mạt Nhi năm nay đã 18 tuổi, cũng đến lúc ra ngoài lăn lộn một phen rồi. Tòa nhà chúng ta sắp mở bán tháng sau chẳng phải có thiết kế một trung tâm thương mại lớn sao? Con định để con bé mở một cái ở đó, tự mình học cách kinh doanh. Ba thấy thế nào?"
Ông Hạ Tân nhìn thoáng qua con gái, trầm tư một lát rồi nói: "Cũng được. Vừa hay con bé giờ cũng không thể quay lại trường học, không bằng học thêm chút gì đó. Mạt Nhi, con cũng đừng áp lực quá. Có anh hai con hướng dẫn, mà kể cả có lỗ vốn cũng không ai trách con đâu."
Ba Hạ à, ba dung túng con gái nhà mình như vậy thật sự ổn không? Hạ Mạt thầm nghĩ, giật giật khóe miệng nhưng cuối cùng không nói gì.
Cô cúi đầu, hốc mắt thoáng đỏ lên. Đời trước cô đúng là bị mỡ heo che mờ mắt, lại vì chuyện mang thai mà bỏ đi. Rõ ràng người nhà thương cô đến tận xương tủy, sao có thể chỉ vì một tai nạn ngoài ý muốn mà làm khó cô được.
"Con bé ngốc, có anh hai con giúp đỡ, sợ gì chứ." Ông Hạ Tân tưởng con gái sợ mình làm không tốt, cười vỗ vỗ đầu Hạ Mạt.
"Vâng! Ba, con sẽ không làm ba thất vọng đâu." Hạ Mạt đáp, lòng thầm nhủ sẽ không làm ba thất vọng, vì trung tâm thương mại sẽ không mở cửa được, mà những thứ đó sẽ trở thành vốn liếng sinh tồn của họ trong tận thế sau này.
Cả nhà ăn bữa sáng xong, Hạ Thần Vũ liền đến công ty, vợ chồng Hạ Tân cũng hẹn bạn tốt đi đánh golf.