Trọng Sinh Mạt Thế: Vợ Yêu Của Quân Trưởng Bá Đạo

Chương 14

Lòng Hạ Mạt nhói đau. Cô có thể không nghĩ đến chuyện khác, nhưng chuyện của con trai thì cô vô cùng để ý. Đây không phải lần đầu tiên con trai nhắc đến cha nó. Dù mỗi lần nhắc đến người đó, con trai đều không nói lời tốt đẹp, nhưng cô cảm nhận được thằng bé rất để ý người ba đó, hẳn là nó rất mong có ba.

Anh hai từng nói cô không bị đám người kia làm nhục, mà là đi nhầm vào một phòng khách khác. Chỉ là người đó là ai thì anh hai không nói, cô cũng lười hỏi. Nhưng con trai cô, nó thật sự chỉ muốn tìm người đó để đòi lại công bằng cho cô thôi sao?

"Mạt Nhi..." Hạ Thần Vũ thấy trong phòng không có tiếng trả lời, lại gọi một tiếng nữa.

Hạ Mạt lập tức hoàn hồn, đi tới kéo cửa ra. Vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Thần Vũ. Cô biết là mình vừa mải nói chuyện với con trai nên quên mất anh hai, liền nói: "Khụ! Anh hai, em không sao, vừa rồi ngủ thϊếp đi một lát."

Hạ Thần Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi: "Không sao là tốt rồi. Xuống ăn cơm thôi em."

Hạ Mạt không nhúc nhích, im lặng một lát rồi lại hỏi: "Anh hai, anh từng nghe nói về tận thế bao giờ chưa?"

"Tận thế?"

Hạ Thần Vũ ngây ra một lúc, rồi bật cười: "Mấy cái phim kiểu zombie vây thành ấy hả? Em thích xem mấy phim máu me đó từ khi nào vậy? Mạt Nhi, em đang mang thai đó, đừng xem mấy phim đó kẻo dọa sợ cháu của anh."

Dọa sợ à! Hạ Mạt thầm nghĩ. Con trai cô mỗi lần thấy zombie là lại hưng phấn đặc biệt ấy chứ.

Nụ cười thoáng qua nơi khóe miệng, cô nghiêm mặt nhìn Hạ Thần Vũ nói: "Anh hai, nếu em nói một tháng nữa tận thế sẽ đến, anh có tin không?"

Hạ Thần Vũ nhìn Hạ Mạt không nói gì, nhưng vẻ mặt anh như thể đang nhìn cô em gái bị sốt. Hạ Mạt biết anh căn bản không tin.

"Anh hai, ban đầu em cũng không tin." Hạ Mạt nói tiếp.

"Nhưng bây giờ em tin rồi."

"Mấy ngày trước em cứ lặp đi lặp lại một giấc mơ. Trong mơ, ngày 5 tháng sau chính là tận thế. Tận thế bắt nguồn từ vụ tai nạn do một thiên thạch ngoài không gian rơi xuống Thái Bình Dương vào ngày 25 tháng này."

"Thiên thạch rơi xuống Thái Bình Dương xong, đầu tiên là gây ra một trận lũ lớn. Tiếp đó, vào ngày 1 tháng sau sẽ có một trận mưa màu đỏ, trận mưa đó kéo dài suốt hai ngày. Mà trận mưa đỏ đó chính là khởi đầu thật sự của tận thế. Đến lúc đó, những người dính phải trận mưa đỏ đó sẽ bắt đầu sốt. Những người bị sốt đến ngày 5 sẽ biến dị thành zombie."

"Sau đó, Trái Đất sẽ đối mặt với tai nạn chưa từng có, đón nhận tận thế."

Hạ Thần Vũ vẫn không nói gì, chỉ nhìn Hạ Mạt. Anh không thể phán đoán đây chỉ là một cơn ác mộng của em gái hay là gì khác. Đương nhiên, anh cũng không nghi ngờ em gái đang đùa giỡn, em gái anh chưa bao giờ đùa giỡn nhàm chán như vậy.

"Anh hai, em biết anh không tin. Thật sự, ban đầu em cũng không tin. Nhưng mấy ngày đó em cứ mơ đi mơ lại cùng một giấc mơ, nên mới nghĩ dù thật hay giả cũng phải về nhà ở cùng ba mẹ và anh hai. Rồi sau đó, hôm nay, em lại có thể thật sự nhận được không gian ngọc cổ được nhắc đến trong mơ!"

"Chuyện gặp Lâm Ngữ chiều nay chắc ba mẹ đã kể với anh rồi. Miếng ngọc cổ trên người Lâm Ngữ có một không gian rất lớn, bên trong có thể chứa đủ loại đồ vật, còn có thể trồng trọt, thậm chí em còn có thể tiến vào không gian nữa."

Nói rồi, Hạ Mạt cầm lấy chiếc chăn trên giường, thầm nghĩ "thu", chiếc chăn liền bị thu vào không gian.

Hạ Thần Vũ kinh ngạc nhìn, nhất thời quên cả phản ứng.

"Anh hai, đợi chút." Hạ Mạt nói, rồi người cô liền biến mất ngay trước mặt Hạ Thần Vũ, sau đó lại ôm chiếc chăn xuất hiện ở chỗ vừa đứng.