“Cậu đặt bom?”
“Đúng thế.”
“Tại sao? Chỉ là một nhà máy cũ, phá nó có ích gì đâu?”
Chàng trai nhún vai, giọng vẫn dịu dàng, dễ nghe: “Vì hay mà. Tôi thích nghe âm thanh này.”
Furuya Rei cụp mắt, không nói gì, quay lưng lại ngọn lửa, tiếp tục bước đi. Cherry Brandy lại lẽo đẽo theo sau.
Anh đi đường anh, cậu theo đường cậu.
Cuối cùng, Furuya Rei không chịu nổi, lạnh lùng hỏi: “Cậu đi theo tôi làm gì?” Với kinh nghiệm làm nằm vùng bao năm, Furuya Rei luôn phân biệt rõ ràng giữa bản thân và Bourbon. Khi anh mang danh Bourbon, chỉ cần ánh mắt của anh cũng đủ khiến người khác rùng mình.
Nhưng Cherry Brandy dường như chẳng nhận ra anh đang giận. Gió đêm thổi tung mái tóc nâu sô-cô-la của cậu. Khi cậu dùng bàn tay trắng muốt vuốt tóc khỏi mắt, thần thái dịu dàng và bình thản như một đứa trẻ vừa chào đời.
“Ồ, tôi không biết đường, nên đi theo anh thôi.”
Khi cậu giơ tay, tay áo trượt xuống, để lộ một vệt máu đỏ tươi trên làn da trắng.
Lúc này Furuya Rei mới nhận ra cậu bị thương – có lẽ là do đạn lạc trong trận hỗn chiến vừa rồi. Nhưng bản thân cậu lại như không hề hay biết, vuốt tóc xong thì buông tay, để máu nhỏ từng giọt xuống đất, bắn lên một chút bụi.
"...Cậu bị thương rồi.” Furuya Rei xuất phát từ tinh thần nhân đạo nhắc nhở.
Cherry Brandy dường như phải mất một lúc mới hiểu câu nói ấy là dành cho mình. Cậu đứng tại chỗ xoay vài vòng, như thể đang tìm xem mình bị thương ở đâu.
Furuya Rei nhức đầu, nhắc lại: “Tay.”
Cherry Brandy giơ cả hai tay lên nhìn, rồi bừng tỉnh, sau đó lại buông tay xuống, nở nụ cười dịu dàng đến kỳ lạ: “Cảm ơn.”
Furuya Rei chưa từng gặp ai nói chuyện khó khăn đến vậy. “...Cậu không định xử lý vết thương à?”
Cherry Brandy vẫn cười, giọng vui vẻ: “Không cần, mai sẽ lành thôi!”
Lừa quỷ à?
Vết thương là của cậu, nói thẳng thì Furuya Rei chẳng muốn quan tâm. Nhưng Cherry Brandy cứ bám theo anh, thậm chí đi theo đến tận xe của anh.
Trên đường, cậu còn hái một bông hoa dại màu tím bên vệ đường, cài lên tóc – phải công nhận, bông hoa ấy tôn lên khuôn mặt trắng muốt của cậu trông khá đẹp.
Furuya Rei để cậu lên xe, định tìm một nhà nghỉ gần đó thả cậu xuống, mua ít thuốc và băng gạc là hết trách nhiệm.
Cherry Brandy ngồi vào xe, ngoan ngoãn thắt dây an toàn, không nhìn lung tung, không sờ loạn xạ, cứ như một học sinh mẫu mực.
“Amuro Tooru, mật danh Bourbon.” Furuya Rei giới thiệu ngắn gọn để tiện xưng hô.