Vermouth gọi cậu: “Cherry Brandy, cậu cũng bị gọi về à?”
Chàng trai gật đầu lia lịa.
Vermouth vuốt mái tóc dài vàng bạch kim, khẽ cười: “Vậy thì tốt quá, tự mình ra tay đúng là phiền phức, còn lại giao hết cho cậu nhé, không vấn đề chứ?”
Chàng trai lại gật đầu, ra vẻ nghiêm túc.
“Này, trong tình huống này mà bọn mày còn rảnh rỗi tán gẫu, coi chúng tao là không khí à?” Thái độ thờ ơ của họ rõ ràng đã chọc giận người của bang Yamano. Nhưng Cherry Brandy lại đáp, cực kỳ nghiêm túc: “Xin lỗi, đúng vậy.”
Rồi cậu một mình xông lên, nhanh như một bóng mờ. Furuya Rei thậm chí không kịp nhìn rõ động tác của cậu, chỉ thấy cậu đã nhảy lên, hai chân kẹp chặt đầu một tên của bang Yamano, nhẹ nhàng mà lịch sự nói: “Đây là chiêu tôi học từ một cuốn tiểu thuyết của nước Thỏ (Chú thích: ám chỉ Trung Quốc). Vị đại sư này cũng thích áo hoodie giống tôi. Anh giúp tôi xem chiêu này có ổn không nhé.”
Cậu xoay hông, lập tức bẻ gãy cổ đối phương.
“Thế nào? Chết thế này có thoải mái không?” Cậu cúi đầu hỏi cái đầu ấy.
Sau một khoảnh khắc tĩnh lặng, người của bang Yamano chỉ còn biết rút lui. Cherry Brandy định đuổi theo, nhưng bị Gin gọi lại.
Mục tiêu của tổ chức lần này chỉ là dạy cho bang Yamano một bài học, đồng thời nhắc nhở các tổ chức khác rằng họ không phải quả hồng mềm dễ bóp. Việc truy sát không còn ý nghĩa.
Sau khi bị gọi lại, trên mặt Cherry Brandy không có vẻ phấn khích, cũng chẳng thất vọng. Cậu chỉ đứng yên lặng, như một cỗ máy chờ lệnh tiếp theo.
Gin châm một điếu thuốc, nói với cậu: “Nhiệm vụ xong rồi. Muốn đi đâu thì đi, đừng gây rối. Nơi này ồn ào thế, cảnh sát sẽ đến ngay. Rút lui.”
Furuya Rei đi được một đoạn mới nhận ra, sau khi giải tán, Cherry Brandy đã đi theo anh. Không hẳn là bám đuôi, vì cậu chẳng buồn che giấu hành tung, ngang nhiên bước phía sau anh.
Họ vẫn chưa rời khỏi khu vực nhà máy cũ. Nhìn quanh, những nhà xưởng cũ kỹ trông như một lớp tro tàn của ngày xưa phủ trên mặt đất.
Cherry Brandy nhìn theo ánh mắt Furuya Rei, nói: “Còn 5 giây.”
“Cái gì?”
Không cần cậu giải thích, 5 giây sau, một tiếng nổ vang trời. Lớp tro tàn mỏng manh ấy bị ngọn lửa bùng lên dữ dội thổi tan.
Hơi nóng từ ngọn lửa phả vào mặt Furuya Rei, như một bản anh hùng ca chưa viết xong đã bị cắt đứt.
Cherry Brandy cười vui vẻ: “Hay thật, anh thích không?”
Furuya Rei liếc cậu. Đôi mắt đỏ rực của cậu cũng ánh lên ngọn lửa.