Giữa vòng ánh sáng cam ấy, một giọng nói lười biếng vang lên, ngắt quãng giữa những tiếng súng liên hồi: “Chà, náo nhiệt quá! Náo nhiệt vậy sao lại không rủ tôi tham gia chứ?”
Furuya Rei ngạc nhiên vì mình vẫn có thể nghe thấy giọng nói nhỏ bé ấy giữa trạng thái căng thẳng tột độ và adrenaline đang dâng cao. Anh nấp sau một vật che chắn, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trên mái một nhà xưởng, một chàng trai cao gầy đang ngồi. Cậu mặc áo hoodie đen, vành mũ rộng che gần nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng muốt và một nụ cười khẽ cong.
Bụi khói bay mù mịt, những tiếng chửi thề hoảng loạn vang lên, máu bắn tung tóe giữa không trung – tất cả dường như chẳng thể làm cậu bận tâm.
Cậu thong thả lôi từ chiếc túi đựng guitar bên cạnh một khẩu súng bắn tỉa.
Furuya Rei chưa từng thấy tay bắn tỉa nào như cậu. Không tìm chỗ ẩn nấp, như thể khái niệm “che chắn” không tồn tại trên đời. Cậu ôm súng, chẳng buồn chớp mắt, mỗi phát một mạng, như thể “ngắm bắn” cũng là thứ không cần thiết.
Dù bang Yamano mang đến không ít người, dưới cách đánh của cậu, họ chẳng khác gì củ cải bị nhổ, chẳng mấy chốc đã “được mùa” như nông dân.
Nhưng trong tình huống ấy, những kẻ bị hạ thường chỉ là tép riu. Bang Yamano không thiếu tay bắn tỉa, và họ phản ứng cũng chẳng chậm. Chỉ trong nháy mắt, họ đã nhắm vào chàng trai để đáp trả.
Thế nhưng, không hiểu cậu có thêm một con mắt hay sao, cậu nghiêng trái lách phải, luôn tránh được những viên đạn bay tới một cách chính xác.
Furuya Rei lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của cậu:
“Ồ? Sao lại hết đạn rồi?”
Cậu nửa nằm trên mái nhà, tay làm loa, hét xuống chỗ Gin: “Gin... Hết... Đạn... Rồi.. Phải... Làm... Sao... Đây?”
Cậu cố ý kéo dài giọng, lại còn hỏi một câu rõ ràng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Furuya Rei nghĩ thế nào cũng thấy Gin sắp nổi khùng.
Ai ngờ thái độ của Gin lại có thể coi là... ôn hòa, so với phong cách thường ngày của hắn: “Đánh tay không đi, đồ ngu.”
“Ồ.” Chàng trai có vẻ tủi thân, đứng thẳng dậy, vung tay ném khẩu súng bắn tỉa ra ngoài, lập tức “cắt cỏ” thêm một đám.
Korn suýt nữa bị trúng đạn lạc, đẩy gọng kính, nói: “Lần sau nhớ nhìn hướng cho kỹ.”
Chàng trai ngoan ngoãn đáp: “Vâng, xin lỗi.”
Hết vũ khí trong tay, cậu chống tay, nhảy từ mái nhà cao hơn hai mét xuống, đáp đất nhẹ nhàng.
Chiếc mũ hoodie trượt xuống, Furuya Rei lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt cậu – mái tóc ngắn màu nâu sô-cô-la mềm mại, làn da trắng như tuyết điểm vài tàn nhang trên má, và đôi mắt đỏ rực như máu khi cậu ngẩng lên.