Chờ Chút! Để Tôi Dùng Acc Clone Nói Chuyện Với Các Người

Chương 5

“Tôi là Akiyama Kanau.” Chàng trai bắt chước theo: “Mật danh Cherry Brandy. Anh có thể gọi tôi là Cherry, mọi người đều gọi thế.”

Đó là lần đầu tiên trong ký ức Furuya Rei gặp Akiyama Kanau.



Lần tiếp theo Furuya Rei gặp lại Akiyama Kanau là gần một tháng sau. Để điều tra Mori Kogoro, anh đã bái ông làm thầy và làm nhân viên tại quán cà phê Poirot dưới văn phòng thám tử của Mori. Hôm ấy, Mori Kogoro nhận được lời mời từ một đại gia đến biệt thự của ông ta để giải mã một mật mã.

Với tư cách là đệ tử, Furuya Rei – hay đúng hơn là Amuro Tooru – đương nhiên cũng đi cùng. Cùng đoàn còn có con gái của Mori Kogoro, Mori Ran, và cậu bé đang ở nhờ nhà Mori, Edogawa Conan.

Khi cả nhóm đến nơi, họ được thông báo rằng vị đại gia đang ở trong thư phòng, nhưng dù quản gia thông báo có khách, ông ta cũng không trả lời. Mọi người đều thấy lạ, Amuro Tooru tận dụng kỹ năng của mình, giúp mở khóa cửa, lại phát hiện vị đại gia nằm trên sàn thư phòng, máu me đầy người, bên cạnh là những mảnh vỡ của bình hoa. Ông ta đã chết từ lâu.

Akiyama Kanau xuất hiện đúng lúc này. Nói “xuất hiện” e là không chính xác, vì cậu bị mọi người phát hiện ra.

Bên cạnh thi thể của đại gia là một chiếc ghế sofa dài. Phía sau sofa, một dãy tủ sách bị đổ, tạo thành một hình tam giác giữa tủ sách, sofa và sàn nhà. Khi được phát hiện, Akiyama Kanau đang ngủ say sưa trong góc tam giác ấy, nửa người bị tủ sách đè lên mà vẫn không làm gián đoạn giấc mộng ban ngày của cậu.

Sau khi bị lay tỉnh, chàng trai mơ màng giơ tay, những ngón tay trắng muốt dụi mắt: “Sao... sao thế? Đến giờ ăn tối rồi à?”

Cậu buông tay, nhìn thấy thi thể bên cạnh, rồi ngẩng lên thấy đám người đứng thành vòng nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Cậu bừng tỉnh, vỗ tay: “À, là muốn tôi chôn xác đúng không? Không sao, tuy không phải chuyên môn của tôi, nhưng tôi sẽ cố hết sức!”

“Cậu chính là hung thủ!” Mori Kogoro lập tức bắt đầu màn suy luận của mình, chỉ thẳng vào mũi Akiyama Kanau, đổi lại là cái nghiêng đầu ngơ ngác và cái chớp mắt vô tội của cậu.

“Cái đó... tay... tay của anh...” Mori Ran lương thiện không quan tâm cậu có phải hung thủ hay không, hoảng hốt nhắc cậu chú ý đến cổ tay đang bị bẻ cong ở một góc bất thường – có lẽ do tủ sách đè trúng.

“Ôi, không sao đâu, mai sẽ lành thôi.” Akiyama Kanau dùng tay còn lại nhẹ nhàng bẻ cổ tay trở lại, mỉm cười dịu dàng với Mori Ran, làm nổi bật những nốt tàn nhang đáng yêu trên má: “Nhưng cảm ơn cô đã nhắc. Cô thật tốt, tôi thích cô.”

Mặt Mori Ran đỏ bừng.