Chưởng quỹ liếc mắt đã biết khách hàng lớn tới, vội vàng tiến lên nịnh nọt, chỉ là ngoảnh đầu lại thấy Thẩm Trú đi cùng Hoa Đăng, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, nghiễm nhiên đem y trở thành kiếm sĩ nghèo bám lấy phú bà.
Hoa Đăng nào quản những thứ này, ánh mắt chỉ lo nhìn chằm chằm Thẩm Trú, y nhìn cái gì nàng liền đi theo mua cái đó, cuối cùng gần như mua sạch nửa cửa tiệm, lúc ra về chưởng quỹ chỉ kém quỳ xuống trước mặt nàng.
Thẩm Trú vẫn không có biểu hiện gì khác thường, như thể phía sau hoàn toàn không tồn tại cái người tên Hoa Đăng, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.
Hoa Đăng theo y cả nửa ngày, mua không biết bao nhiêu thứ. Lúc chạng vạng tối, y rốt cục không lưu lại nữa, ra khỏi cửa thành, dáng vẻ chuẩn bị đi gϊếŧ người trên lệnh truy nã.
Vừa tiến vào rừng cây quanh co ngoài thành, Hoa Đăng liền ý thức được không ổn.
Chưa kịp nắm lấy Thẩm Trú, quả nhiên trước mắt hoa lên, bóng dáng y biến mất khỏi chỗ cũ, không một dấu vết.
Hoa Đăng: “...”
Nàng ảo não dậm chân, đồ vật vẫn chưa kịp tặng, sau này lại phải tốn rất nhiều công sức tìm Thẩm Trú, không chừng Dược Thanh Tông sẽ bắt nàng về trước.
“Ơ, mỹ nhân ở đâu ra?” Giọng nói làm người ta buồn nôn vang lên phía sau, phá tan sự tĩnh lặng nơi đây.
Một giọng khác nói: “Hôm nay vận khí không tệ nha, để hai huynh đệ ta thoả mãn một phen.”
A, lại nữa rồi, Hoa Đăng mặt không chút thay đổi xoay người, nội tâm không hề gợn sóng. Đây chính là buff nữ chính, cũng là lý do trước đây nàng hiếm khi ra ngoài.
Đối diện đứng hai tu sĩ cầm đao, Hoa Đăng một thân pháp bảo, thực ra không quá sợ hãi, để an toàn nàng vẫn hỏi: “Hệ thống, hai thằng ngốc này tu vi thế nào?”
Hệ thống quét qua: “Cả hai đều là Kim Đan kỳ.”
Hoa Đăng trầm giọng nói: “Nhìn như vậy, thực lực của bọn họ có thể ở trên ta.”
Hệ thống: “...”
Cái này chẳng phải hiển nhiên sao?
Mắt thấy hai người sắp nhào tới, Hoa Đăng quay đầu liền hô: “Cho huynh 500 linh thạch, giúp ta gϊếŧ bọn họ!”
Hai người kia lập tức cười lớn: “Tiểu mỹ nhân nói chuyện với ai? Nơi này chỉ có bọn ta thôi... Ối ối ối! Thằng nào đâm vào mông lão tử!”
Còn có thể là ai, đương nhiên là trong mắt chỉ có linh thạch Thẩm Trú.
Khi y giật bảng truy nã, Hoa Đăng tình cờ liếc thấy, phần thưởng chỉ vỏn vẹn 300 linh thạch nên nàng cố ý tăng giá, đánh cược rằng Thẩm Trú sẽ nghe thấy và lập tức xuất hiện.
Nàng đã đặt cược đúng. Thẩm Trú xuất hiện cực nhanh, động tác gϊếŧ người cũng cực nhanh, tay vung kiếm rơi, đúng là một giọt máu cũng chưa từng bắn ra.
Vừa hay Hoa Đăng cũng thích sạch sẽ nên càng hài lòng hơn, ôm chặt linh thạch chạy về phía y.
Đột nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua, nàng rùng mình một cái. Khi nhìn rõ trạng thái của Thẩm Trú, cơn lạnh ấy còn kinh khủng hơn trước.
Người trên đất đã chết cứng nhưng sát khí quanh người Thẩm Trú vẫn không hề thu lại, máu tanh và lệ khí từ chiến trường dồn dập đổ về phía Hoa Đăng, suýt nữa đóng băng dòng máu trong người nàng.
Bước chân Hoa Đăng dần chậm lại, rồi ngừng hẳn.
Dù có chậm chạp đến đâu, nàng cũng nhận ra Thẩm Trú lúc này hoàn toàn khác trước.
Nếu trước đây y là thanh kiếm thu liễm vào vỏ, thì giờ đây đã lộ hết sắc bén, khiến người ta khϊếp sợ.
Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng gió vi vυ't qua ngọn cây, Thẩm Trú nhẹ nhàng rút thanh kiếm cắm trên xác chết, quay đầu nhìn lại.
Tấm mặt nạ đồng kia hiện ra hàn quang, từ trên cao nhìn xuống, từng chữ lãnh đạm: “Ngươi hình như còn chưa phát hiện.”
“—Ta có thể gϊếŧ bọn chúng, hiện tại cũng có thể gϊếŧ ngươi.”
Mỗi một chữ, đều thấm đẫm sát khí không hề che giấu.