Hoa Đăng cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao trước đây khi đối diện với Thẩm Trú lại có cảm giác trái ngược mạnh mẽ đến thế.
Bởi vì những lời ấy không phải là điều y thực sự muốn nói, sự ôn hòa, lạnh nhạt của y đều chỉ để áp chế sát ý trong lòng.
Mà hiện tại, y không cần.
Mây đen chẳng biết từ lúc nào đã trôi qua bầu trời, ánh trăng vốn đã mỏng manh bị tầng mây che khuất, trong chốc lát thiên địa tối sầm.
Màn đêm sâu thẳm tựa như một đám sương mù đen, khiến dáng vẻ vốn đã đầy áp lực của Thẩm Trú càng thêm âm u.
Y đối diện với Hoa Đăng, dải lụa đỏ buộc tóc phất phơ qua gò má, huyết sắc chói mắt, nửa chiếc mặt nạ đồng xanh tương phản rõ rệt đè lên đôi mắt trầm thấp, lạnh lẽo hơn cả gió bấc tháng chạp.
Khoảnh khắc này, Hoa Đăng có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch.
Nàng bóp chặt lòng bàn tay, cố gắng trấn định hơi thở, sau đó nhìn thẳng vào Thẩm Trú, không né tránh, khẽ hỏi: “Vậy huynh muốn gϊếŧ ta sao?”
Nàng hoàn toàn không nghi ngờ việc Thẩm Trú thực sự có thể gϊếŧ nàng, nhưng nàng càng tin vào nguyên tắc của mình - có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
Nếu không được thì là chưa đủ nhiều tiền.
Nghe được lời của nàng, ánh mắt Thẩm Trú hơi động, con ngươi tựa như nước đọng cuối cùng cũng hiện lên chút sinh khí của người sống, lạnh lùng không kiên nhẫn: “Không phải đã bảo ngươi đừng theo nữa sao?”
Hoa Đăng lập tức bước lên một bước, ôm linh thạch trong lòng đưa cho y xem: “Đây là năm trăm linh thạch, thù lao cho huynh.”
Vừa nói, một bên không ngừng lấy đồ vật mua hôm nay từ trong túi giới tử ra, rầm rầm ném xuống đất, chẳng mấy chốc đã chất thành một đống cao đến nửa người.
Nàng ám chỉ: “Những thứ này, những thứ này, còn có những thứ này, huynh đều thấy sao?”
Thẩm Trú: “Ta không mù.”
Hoa Đăng cười lên, nói: “Đều cho huynh, chỉ cần huynh đồng ý yêu cầu của ta, sau này sẽ còn nhiều hơn nữa!”
“Yêu cầu của ngươi?” Thẩm Trú đứng thẳng người hơn, đôi mắt dưới mặt nạ dường như đang quan sát nàng: “—— Làm đạo lữ của ngươi, loại yêu cầu này?”
Hoa Đăng chưa kịp trả lời, y đã khịt mũi coi thường “Buồn cười vô cùng.”
Hoa Đăng lập tức truy vấn: “Vì sao?”
Thẩm Trú chỉ nói: “Ta không song tu với người khác.”
Hoa Đăng nhíu đôi mày, lần nữa nghe thấy những lời này, nàng phát hiện ra một chút ý tứ không tầm thường.
Không cùng người...
“A, ta hiểu rồi.” Trong lòng chợt sáng tỏ, nàng bỗng hiểu ra điều gì đó.
“Huynh hiểu lầm ý ta rồi, ta không muốn song tu với huynh!” Nàng vội vàng biện giải: “Ý ta là, ta cần có người đảm nhận danh phận đạo lữ của ta, chỉ vậy thôi.”
Chỉ vậy thôi?
Thẩm Trú dừng động tác nghịch trường kiếm, cuối cùng chuyển ánh mắt, nhìn thẳng vào thiếu nữ trước mặt.
Nàng mặc xiêm y màu vàng hạnh, người khoác áo choàng lông cáo, có lẽ là chạy lâu, tóc đen tán loạn bên má, xẹt qua cặp mắt như hắc diệu thạch kia.
Tháng chạp tiết trời lạnh giá, nàng còn chưa học qua pháp thuật chống lại hàn khí, cho nên luôn dậm chân chà xát tay với biên độ nhỏ, khi nói chuyện lại phả ra làn hơi trắng mỏng.
Rõ ràng là người đã quen sống trong nhung lụa, nhưng lúc này trên mặt lại không có nửa phần mất kiên nhẫn, từ đầu đến cuối mỉm cười nhìn y, dường như hoàn toàn không để ý đến thanh kiếm trong tay y, cũng chẳng quan tâm đến lời đe dọa của y.
Thẩm Trú có phần hứng thú: “Ngươi không phải Hợp Hoan Thánh Thể?”
Trên mặt thiếu nữ hiện lên vẻ kinh ngạc, như đang cảm thán thực lực của y: “Ta đã ngụy trang rồi, sao huynh có thể nhìn ra?”
Vấn đề ngu xuẩn y lười trả lời, dứt khoát khơi mào một đề tài khác: “Không song tu, vậy ngươi có ý đồ gì?”