Hai đời cộng lại đều hiếm khi bị người khác từ chối, phản ứng đầu tiên của nàng là chộp lấy tay áo Thẩm Trú bắt y giải thích rõ ràng.
Nhưng mà ống tay áo kia giống như mây khói, lặng lẽ rời khỏi lòng bàn tay nàng, dường như cực kỳ chán ghét bị nàng chạm vào.
Hoa Đăng: “...”
Nàng bị ghét rồi.
Đúng là bị ghét rồi!
Tính tình đại tiểu thư nổi lên, nàng lập tức xách váy đuổi theo.
“Sao huynh không đồng ý? Ta có thể tăng giá! Tám vạn được không?”
“Không phải huynh không tu vô tình đạo thì còn cứng đầu cái gì chứ?”
“Chẳng lẽ huynh cảm thấy ta không xứng với huynh?”
Bất kể Hoa Đăng gào thét phía sau thế nào, Thẩm Trú vẫn thờ ơ.
Đuổi theo đến mệt nhoài, nàng khó hiểu hỏi hệ thống: “Thẩm Trú trong sách cũng tính cách thế này sao?”
Hệ thống: “Ừ... đại khái vậy. Trong sách y quả thật không có cảnh diễn gì.”
Dù ít phân cảnh nhưng cũng không đến mức tích chữ như vàng, Hoa Đăng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng dù sao nàng đã không còn lựa chọn nào khác, thà chết sớm còn hơn bắt nàng quay lại đi theo cốt truyện.
Thẩm Trú hoàn toàn không quan tâm tình hình bên nàng, rời khỏi đấu trường liền tăng tốc hướng về tòa lâu đình cuối phố.
Hoa Đăng liếc qua rồi vội vàng đuổi theo, hoàn toàn không để ý ba chữ lớn “Phi Yên Các” trên tấm biển.
Khi vào trong lâu đình, nàng mới nhận ra có gì đó không ổn.
Xung quanh quá yên tĩnh, mỗi người đều đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa truyền tin trong tay hoặc quyển trục lớn trên tường, không ai trò chuyện, cũng chẳng ai để ý đến người khác.
Vài ánh mắt tò mò hướng về phía nàng, nàng nhanh chân bám sát Thẩm Trú, khẽ gọi: “Thẩm…”
Những chữ sau bỗng nghẹn lại không phát ra thành tiếng.
Nàng mở to mắt, trước mặt chỉ còn thấy bóng lưng của Thẩm Trú.
Cổ họng như bị khúc gỗ chặn lại, không thể nói nên lời cũng khó mà hô hấp, chân tay trở nên không nghe lời, kéo nàng bước lên cầu thang một cách cứng nhắc.
Là do Thẩm Trú làm chăng? Đây là loại pháp thuật gì vậy?
“Là Thuật Khôi Lỗi.” Hệ thống tri kỷ giải thích.
Khi đến khoảng sân trống trên lầu hai, Thẩm Trú thuận tay bóc tấm lệnh truy nã xuống, đồng thời buông lỏng sự khống chế với nàng, lạnh lùng xoay người.
Hoa Đăng ôm lấy cổ thở gấp, chỉ trích nói: “Huynh làm gì vậy? Muốn hại ta sao?”
Thẩm Trú hỏi: “Ngươi biết đây là nơi nào không?”
Hoa Đăng nhớ lại chữ trên tấm biển: “Phi Yên Các?”
Thẩm Trú nâng cằm, ý bảo nàng nhìn quyển trục trên tường.
Hoa Đăng liền theo đó nhìn lên.
Chỉ thấy tin tức trên quyển trục không ngừng biến đổi, một cái tên hiện lên rõ ràng trong danh sách…
[Lệnh truy nã, hạng nhất, Thẩm Trú.
Tiền thưởng: Bảy mươi tám triệu.]
Phi Yên Các, nơi mua bán mạng người.
Hoa Đăng im lặng ngậm miệng. Nàng nói: “Ta biết rồi, ở đây sẽ không gọi tên huynh.”
Thẩm Trú: “Đừng đi theo ta, ta sẽ không đồng ý đâu.”
Đây là câu dài đầu tiên y nói với Hoa Đăng.
Giọng điệu bình thản đến mức gần như quỷ dị.
Hoa Đăng trừng mắt, khi y nhấc chân rời đi, nàng không hề ở yên tại chỗ mà lại chạy theo.
“Bây giờ huynh không đồng ý là vì chưa thấy tài lực của ta, lát nữa huynh chắc chắn sẽ hối hận!” Hoa Đăng nắm chặt tay thề.
“Ký chủ, hay là từ bỏ đi.” Hệ thống không nhịn được khuyên nàng: “Thực ra đi theo cốt truyện cũng không khó lắm, hơn nữa đa số nam chính của cô đều... ừm, tương đối nhân cách.”
“Ta không!” Hoa Đăng ngược lại càng kiên định ý nghĩ: “Y càng từ chối ta, càng chứng tỏ y có thể thoát khỏi ảnh hưởng của Hợp Hoan Thánh Thể, ta nhất định phải dùng tiền để có được y!”
Nàng mới không muốn chơi những trò kỳ quái với đủ loại sinh vật kỳ dị!
Hoa Đăng nói là làm.
Chờ khi Thẩm Trú bước vào Binh Khí Các, nàng lập tức bước theo, tấm ngọc bài dự trữ linh thạch đã sớm được điều động trong tay.
Nàng sinh ra đã xinh đẹp lộng lẫy, trang phục lại càng quý phái phi phàm, ngay cả đôi giày nàng mang cũng được làm từ gấm Nguyệt Hoa đặc sản của Việt Châu, có thể nói toàn thân không chỗ nào là không tinh xảo.