Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính Truyện 18+

Chương 6: Tìm kiếm Thẩm Trú

U Châu nằm ở vùng Đông Bắc, tháng mười hai chính là lúc gió lạnh thổi tuyết.

Lúc Hoa Đăng ngàn dặm xa xôi chạy tới, tuy không có tuyết rơi nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Gió lạnh như dao cắt thổi từ khắp hướng, nàng chết lặng hít vào một hơi, bọc áo mùa đông dày nặng, tay ôm lò sưởi, bước theo dòng người tiến lên.

Tòa kiến trúc đồ sộ hiện ra trước mắt, chữ “Đấu Trường” trên cột đá vô cùng bắt mắt.

Đám đông xếp hàng trật tự, lần lượt kiểm vé bước vào trong đó, Hoa Đăng đứng ở hàng đầu, bất mãn móc vé vào cửa ra, suy nghĩ lan man theo gió.

Mười lăm ngày trước xuất phát tìm kiếm Thẩm Trú, nàng tuyệt không nghĩ tới sẽ rơi xuống cảnh này.

Vốn tưởng với tài lực của Hoa gia, nhiều nhất ba ngày là bắt được Thẩm Trú. Ai ngờ y giống như Doraemon vậy, khi thì xuất hiện ở Thanh Châu, lúc lại đến Việt Châu cách xa vạn dặm, so với cá chạch còn khó bắt hơn.

Chạng vạng ngày hôm qua nàng nhận được tin tức, Thẩm Trú báo danh tham gia giải đấu trăm người ở Lâm Sơn Thành - U Châu, lập tức phái thủ hạ mua vé vào cửa, suốt đêm ngồi xe chạy tới.

Thậm chí để tăng tốc độ, nàng đổi hai con ngựa thành bốn con, suýt nữa làm ngựa kiệt sức giữa đường.

Tới nơi cũng không kịp nghỉ ngơi, ngay cả ngụm nước cũng không uống liền vội vã chạy tới xếp hàng, sợ lại lỡ mất Thẩm Trú.

May mắn lần này nàng đã kịp. Trận đấu còn một lúc nữa mới bắt đầu, đi vào thính phòng tìm một vị trí tầm nhìn rộng rãi ngồi xuống, ánh mắt nàng không ngừng dò xét, cố xác định vị trí của Thẩm Trú.

Huynh đệ bên cạnh chào hỏi: “Cô nương cũng đến xem trăm người thi đấu à? Cảnh tượng đẫm máu lắm, cô nương chịu nổi không?”

Hoa Đăng quay lại liếc nhìn hắn rồi ngoảnh mặt đi, buông lời: “Chịu được hay không lát nữa sẽ biết.”

Nhưng nam tử như bị hút hồn trong ánh mắt ấy của nàng, không kìm được đưa tay ra: “Xin hỏi tôn tính đại danh của mỹ nhân...”

Rắc.

Theo tiếng xương vặn vẹo, nam tử ôm cổ tay phát ra tiếng kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh túa ra lùi lại ba bước.

Hoa Đăng tốt bụng dùng thuật trị liệu giúp hắn nắn lại xương.

Dù sao nàng cũng là người Trúc Cơ, chỉ làm hắn trật khớp chứ không gãy xương đã là mở lòng từ bi rồi.

Nam tử rốt cục hiểu được mình đυ.ng phải tu chân giả, trong chốc lát im lặng như chim cút, dù đối phương có xinh đẹp đến đâu cũng không dám liếc nhìn thêm lần nào nữa.

Một khắc sau, khán giả trên khán đài đã đến gần đủ, các thí sinh cũng lục tục chuẩn bị vào trường đấu.

Trăm người tranh tài, đúng như tên gọi, mỗi lần có hơn trăm người tham gia. Quy tắc chỉ có một: Đứng vững đến cuối cùng chính là kẻ chiến thắng.

Người thắng cuộc có thể nhận được phần thưởng một nghìn linh thạch, xét về quy mô và mức độ tàn khốc mà nói, thực sự không nhiều.

Kết hợp với biểu hiện của Thẩm Trú ở chợ sáng lần trước, Hoa Đăng cảm thấy, có lẽ y thực sự rất cần tiền.

Thật trùng hợp, nàng chẳng có gì ngoài tiền.

Tròn một trăm người dự thi lần lượt vào sân, Hoa Đăng đợi một lúc, quả nhiên phát hiện ra bóng dáng Thẩm Trú.

Thân hình y cực cao, xứng danh hạc giữa bầy gà, mặt nạ đồng thau trên mặt lại càng có phong cách riêng, muốn không chú ý tới cũng khó.

Nửa tháng không gặp, y vẫn khoác lên mình bộ bạch y giản dị, tóc đen buộc bằng dải lụa đỏ, đuôi tóc buông xuống ngang lưng, theo bước chân nhẹ nhàng lay động.

Từ góc nhìn của Hoa Đăng, có thể phát hiện không ít người đều đang len lén đánh giá y, có lẽ cảm thấy y bước đi vững vàng, khí độ phi phàm, coi y là kình địch.