Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính Truyện 18+

Chương 5: Tìm cách thoát khốn cảnh

Là đệ tử thân truyền của chưởng môn, Hoa Đăng không nói đến chuyện khác, chứ đãi ngộ thì đúng là hàng đầu.

Dược Thanh Tông bố trí cho nàng một căn phòng trang nhã sáng sủa, đáng tiếc nàng đã quen sống trong xa hoa lộng lẫy của Hoa phủ nên nơi này thực sự không khơi gợi được hứng thú.

Lúc này, nàng đang cầm bản đồ nhỏ bên tay trái, tiểu thuyết bên tay phải, chăm chú nghiên cứu.

Bản đồ do hệ thống cung cấp có thể hiển thị trạng thái tình cảm của từng người với nàng, ai có thiện cảm càng cao thì màu càng đỏ, ngược lại thì ngả sang vàng.

Liếc nhìn một cái, cả bản đồ đã đỏ rực một mảng.

Hoa Đăng lập tức tê cả da đầu, nằm úp sấp lên bàn, sống không còn gì luyến tiếc.

Hệ thống áy náy, chủ động đề xuất: [Ký chủ đừng quá bi quan, tôi đã kiến nghị với Cục xuyên sách, đề nghị nâng cấp miễn phí thể chất cho cô để bồi thường, Cục xuyên sách vừa đồng ý rồi.]

Nghe vậy, Hoa Đăng lấy lại tinh thần.

Nếu có thể nâng cấp thể chất thành loại thiên về chiến đấu, thì nàng đâu cần lo bị người ta thừa dịp xâm phạm nữa.

Một nén nhang sau, hệ thống lau mồ hôi vốn không tồn tại: [Chúc mừng ký chủ, cô đã từ Hợp Hoan Thánh Thể ngàn năm khó gặp, nâng cấp thành Hợp Hoan Thần · Thánh Thể vạn năm hiếm thấy!]

“...”

Hoa Đăng cười giận dữ: "Ta cảm ơn cả nhà cậu nhé!"

Khoảng năm tuổi, nàng đã biết thể chất mình đặc biệt, dễ thu hút tà ma. Nhưng giờ nhìn lại, dường như tà ma còn đỡ hơn bầy sài lang hổ báo này.

Vừa nghĩ tới mớ tình tiết cỏ mọc đầy nơi* trong sách, nàng nháy mắt đánh mất ý chí chiến đấu, hai mắt vô thần ngã vật ra ghế.

(Chú thích: Cỏ mọc đầy nơi mang hàm ý quá sức ngớ ngẩn, cẩu huyết, hoặc vô lý.)

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Bỗng nhiên, như chợt nhớ ra điều gì, Hoa Đăng bật dậy như cá chép phóng mình, lật lại cuốn tiểu thuyết.

Vẫn còn hy vọng, vẫn còn hy vọng. Sau khi rà soát từng chữ một, nàng phát hiện vẫn còn một nhân vật có thể cứu mình thoát khỏi tình cảnh này.

Trong cuốn truyện dài cả triệu chữ này, tất cả đều si mê nữ chính, vì nàng mà thần hồn điên đảo, sống chết chẳng màng.

Chỉ có một ngoại lệ - Kiếm tu Thẩm Trú.

Y không cha không mẹ, không môn phái, là kẻ tuyệt tình tuyệt dục, vô cùng tàn nhẫn.

Dù đất diễn không nhiều, nhưng chỉ cần mấy tình tiết ít ỏi, Hoa Đăng có thể đoán được bản tính của y.

Đang đi mà gặp người cầu cứu, rõ ràng chỉ là việc nhấc tay, y vẫn lựa chọn thấy chết mà không cứu, chứng minh người này trời sinh tính tình lạnh nhạt, không có một chút lòng trắc ẩn.

Nữ chính trúng xuân dược, tình cờ gặp y ở lối đi hẹp, y nhấc chân đá nàng rớt thẳng xuống hồ băng, mồm còn bảo “giảm nhiệt hạ sốt”, sau đó còn thu năm mươi viên linh thạch làm “Phí chữa trị”.

Điều này chứng tỏ y không thông hiểu nhân tình, coi trọng tiền bạc hơn sắc đẹp.

Xét thấy nữ chính có thể chất hợp hoan tự động kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ nam nhân, lại còn khả năng lớn mắc chứng... kia nọ.

Cảnh cuối cùng khi xuất hiện, là lúc nữ chính xiêm y xốc xếch rơi xuống bậc thềm, e lệ ngã vào lòng y.

Mà y lại né người rút kiếm, chỉ thẳng vào nữ chính nằm dưới đất: “Quá chậm, ngươi chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta.”

Nữ chính ngã sõng soài mặt mũi ngơ ngác: “?”

Nhìn đi, nhìn đi, quả là thanh niên chính trực.

Đủ lạnh lùng, đủ kiên định, đủ... thái giám - tất cả phẩm chất ấy hợp lại, chính là hình mẫu lý tưởng của Hoa Đăng.

“Ta đã tìm thấy mẫu người lý tưởng rồi, hệ thống.”

Hoa Đăng nghẹn ngào cảm thán, lập tức thu xếp hành lý.

“Ta phải tìm y, thuê y làm vệ sĩ cho mình!”