Xuyên Nhanh: Sau Khi Tốt Thí Cầm Chắc Kịch Bản Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 10

Những đứa trẻ đang đấm đá hắn ta dừng tay, trợn tròn mắt nhìn chiếc du thuyền xa hoa kia như thể đang nhìn một thế giới khác.

Thậm chí Mộc Lạc Hằng còn không thèm liếc nhìn, chỉ cố gắng nuốt nốt miếng bánh mì đen cuối cùng trong miệng.

Có người quyền thế đến, cả cô nhi viện xôn xao. Viện trưởng khúm núm cúi đầu đi theo, đôi mắt vốn đã nhỏ nay híp lại thành một đường kẻ. Ông ta gọi tất cả những đứa trẻ có điều kiện tốt hơn ra xếp hàng ngay ngắn.

Dù cô nhi viện toạ lạc ở nơi hoang vắng nhưng lại có rất nhiều người, chen chúc nhau đứng đầy cả sân.

Nghe nói có một vì nhà giàu đến nhận con nuôi, tất cả bọn trẻ đều cố gắng hết sức, mặc những bộ quần áo sạch sẽ nhất của mình, dù bị cảm cũng không dám chảy nước mũi, sợ bỏ lỡ cơ hội được nhận nuôi.

Hơn nữa... Người đến nhận con nuôi lại còn đẹp đến vậy, đẹp đến mức chưa từng có đứa trẻ nào trong cô nhi viện từng thấy! Ngay cả trên chiếc máy tính cũ kỹ duy nhất của viện cũng không có hình ảnh nào đẹp đến thế.

Mọi người nín thở, dùng ánh mắt khao khát xen lẫn sợ hãi nhìn người đang chậm rãi tiến đến.

Đương nhiên Mộc Lạc Hằng không có cơ hội đó. Trời sinh hắn ta đã sở hữu đôi mắt màu lam, mà ngoài hoàng thất ra, màu mắt này bị coi là điềm xấu và sự xúc phạm.

Vì vậy, từ nhỏ hắn ta đã bị xa lánh, chẳng ai muốn chơi cùng. Ngay cả dì Như Như - người duy nhất chăm sóc hắn ta lớn lên cũng chịu đủ khổ sở vì đôi mắt này cuối cùng bệnh mà qua đời.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, dì nắm lấy tay hắn ta, dặn dò dù thế nào cũng phải sống sót, nhất định phải sống, rồi chờ đợi... Bàn tay khô gầy gần như khảm sâu vào da thịt hắn ta.

Mộc Lạc Hằng rơi nước mắt gật đầu, dì mới yên lòng nhắm mắt.

Nếu không có lời dặn dò ấy, Mộc Lạc Hằng bé nhỏ không biết mình có thể sống sót thật không. Dù mới mười một tuổi, đôi mắt hắn ta đã tràn ngập sự chết lặng, chưa từng nghĩ đến tương lai.

Có lẽ một ngày nào đó, hắn ta sẽ bị đánh chết hoặc chết đói ở một khe suối nào đó.

Vì thiếu dinh dưỡng, lại thường xuyên ăn đòn, trên người Mộc Lạc Hằng chẳng có chỗ nào lành lặn, cả người xanh xao vàng vọt, đương nhiên không thể được ai nhận nuôi.

Hắn ta nghe thấy tiếng đám đông ồn ào náo nhiệt, biết có người vừa xuống khỏi máy bay.

Vốn dĩ hắn ta không hề hứng thú, nhưng chẳng hiểu sao, hắn ta lại nhớ đến lần ngẩng đầu vô tình thấy một chuỗi hoa lam nhỏ xíu treo bên cửa sổ máy bay.