Xuyên Nhanh: Sau Khi Tốt Thí Cầm Chắc Kịch Bản Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 11

Hắn ta không biết tên hoa, nhưng bỗng dưng muốn biết chủ nhân của nó trông như thế nào.

Liệu người đó có chán ghét màu lam điềm xấu này không?

Hắn ta cố gắng kiễng chân trong bóng râm của tòa kiến trúc cũ nát của cô nhi viện. Nhưng hắn ta quá gầy yếu, viện trưởng lại không cho hắn ta ra ngoài, sợ hắn ta làm bẩn mắt quý nhân.

Hắn ta chỉ có thể cố gắng nhìn người kia thoáng qua trong phạm vi hạn hẹp, nhưng trước sau đều không được.

Viện trưởng ho khan một tiếng, tất cả lũ trẻ đều im bặt. Ở cái cô nhi viện hoang tàn này, dù viện trưởng lên tiếng thì bầu không khí cũng chưa từng yên tĩnh đến vậy – tất cả là vì người kia.

Mộc Lạc Hằng rũ mắt xuống, cảm thấy chắc mình không nhìn thấy người đó rồi. Khoảng cách giữa họ quá xa xôi, cách quá nhiều người, thậm chí hắn ta còn không thể bước ra khỏi bóng râm của tòa kiến trúc này.

Tuy có chút tiếc nuối nhưng hắn ta vẫn quyết định tranh thủ lúc này lẻn vào bếp trộm chút đồ ăn giấu đi, dù hắn ta chắc chắn rằng bản thân sẽ bị ăn đòn. Ở nơi này, chỉ cần một món đồ gì đó biến mất thì hắn ta đều sẽ bị đánh, dù có phải hắn ta trộm hay không.

Hắn ta vừa xoay người định đi thì nghe thấy một giọng nói cực kỳ dễ nghe vang lên: "Ở đây không có đứa trẻ ta muốn."

Sau đó, đám người bắt đầu chậm rãi tách ra như một câu chuyện thần thoại trong sách vở.

Những đứa trẻ miễn cưỡng đứng sang hai bên như một vùng biển xám xịt bị rẽ ra. Một người đàn ông đẹp tựa thần minh bước ra từ giữa vùng biển xám xịt ấy.

Ánh mặt trời chiếu lên người y, như thể chính y đang tỏa ra những tia sáng nhỏ vụn, chói lóa đến vậy.

Khoảnh khắc ấy, Mộc Lạc Hằng cảm thấy dù là thần minh thật sự thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Thần minh xuyên qua biển cả, giáng xuống trước mặt hắn ta. Hắn ta muốn che mắt lại theo bản năng.

Đây là đôi mắt xấu xí và mang điềm xấu, hắn không muốn để người kia nhìn thấy, không dám để người kia nhìn thấy.

Hắn sợ thần minh cũng lộ ra ánh mắt phỉ nhổ và chán ghét giống như mọi người. Điều đó còn khiến hắn đau khổ hơn bất kỳ trận đòn nào.

Nhưng thần minh lại nắm lấy bàn tay đang che mắt của hắn, kéo xuống. Phản ứng đầu tiên của Mộc Lạc Hằng là, tay hắn còn bẩn quá.

Nhưng thần minh không hề chê, còn lấy khăn tay của mình ra lau tay cho hắn.

Hắn ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, hắn không biết là hương gì, gần như khiến hắn có chút mê say, giống như lần trước trộm uống rượu vang đỏ dưới gầm giường viện trưởng.