Xuyên Nhanh: Sau Khi Tốt Thí Cầm Chắc Kịch Bản Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 4

Một tiếng súng vang lên, Ân Phong Viễn thờ ơ nhìn. Trong lòng hắn nghĩ rằng chắc chắn lần này Trì Khê sẽ lại bắn trượt bia rất xa.

Thế nhưng, dưới ánh mặt trời chói chang, viên đạn bạc bay ra một đường nhanh nhẹn và thẳng tắp. Trì Khê nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên. Ngay khoảnh khắc y mở mắt ra, viên đạn vừa vặn xuyên thủng hồng tâm một cách chuẩn xác. Khói thuốc súng nhàn nhạt tan đi, huấn luyện viên kinh ngạc tột độ, hô lớn kết quả: "Trúng, trúng ngay hồng tâm!"

Trì Khê thổi nhẹ họng súng, "Cũng không tệ lắm, không bị giật lùi."

Ngay khi viên đạn trúng hồng tâm, Ân Phong Viễn đột ngột quay sang nhìn Trì Khê với vẻ mặt khó tin. Vừa rồi y còn nhắm mắt nữa mà!

Nhưng Trì Khê không hề tỏ ra bất ngờ.

Ánh mặt trời chói chang rọi thẳng vào khuôn mặt y, hàng mi rậm khẽ mở ra như đôi cánh bướm đuôi én từ từ hé mở. Dưới hàng mi ấy là đôi mắt với đường cong duyên dáng tuyệt vời, màu đen thuần khiết tựa như một bức tranh thủy mặc cổ xưa. Đôi mắt ấy không hề sắc sảo nhưng lại thu hút đến mức khiến người ta không thể rời mắt, tựa như trong khoảnh khắc này, y chính là tiêu điểm của mọi ánh sáng.

Thần thái tỏa sáng cùng vẻ đẹp không thể chạm tới trong khoảnh khắc ấy khiến tim Ân Phong Viễn đột nhiên lỡ một nhịp.

Nhưng hắn ngay lập tức phản ứng lại rằng đây chính là Trì Khê - là cái tên vô dụng chỉ được cái mã ngoài!

Chắc chắn là ảo giác, nhất định là do ánh mặt trời quá chói chang.

Quả thật là ảo giác của hắn, bởi vì ngay khoảnh khắc sau đó, Trì Khê đã vứt súng, đắc ý dào dạt mà bắt đầu tận hưởng những lời xu nịnh của mọi người, bộ dạng đắc chí vênh váo chẳng còn chút khí chất nào như vừa rồi.

Chỉ là may mắn bắn trúng hồng tâm thôi mà đã khiến y đắc ý đến thế. Y còn lên giọng dạy dỗ đứa con nuôi của mình, bảo hắn phải cố gắng hơn nữa. Tuy rằng mới lần đầu học bắn súng nhưng chỉ bắn trúng vòng thứ tám thì thật sự quá mất mặt. Tuy nhiên hắn còn nhỏ, vẫn còn cơ hội*.

Nhưng mà hắn cần phải bỏ ra nỗ lực gấp vạn lần mới có thể bù đắp cho những thiếu sót bẩm sinh. Suy cho cùng, không phải ai cũng giống như y - một thiên tài khiến cả người và thần đều phẫn nộ vì tài năng khác thường, nhưng cũng đừng nản chí, bởi vì người chậm chạp cần phải bắt đầu sớm, cần cù bù thông minh*.

(*) Hai đoạn văn trên là tác giả dùng lối nói gián tiếp để kể lại những gì Trì Khê nói với người khác về Ân Phong Viễn