Xuyên Nhanh: Sau Khi Tốt Thí Cầm Chắc Kịch Bản Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 3

Đối tượng chinh phục à…

Trì Khê giơ tay lên, không chút do dự tát thẳng vào mặt hắn. Tiếng "bốp" vang dội giữa sân tập bắn vắng lặng, đủ để thấy y không hề nương tay.

Đám vệ sĩ và quản gia mặc vest đen đều cúi đầu, không dám hé răng nửa lời. Chuyện đôi cha con hờ này bất hòa đã là điều ai cũng biết.

Hệ thống 648 kinh hãi: [Đó là đối tượng chinh phục của ngài đấy!]

Trì Khê vẫy vẫy tay, lòng bàn tay đã tê rần. Y ân cần trấn an con chim béo ú nu ú nần trong đầu – đây là hình thái vật chất của hệ thống 648: [Ta là cha, dạy dỗ đứa con hư hỏng là trách nhiệm của ta.]

648 cảm thấy bản thân hoàn toàn không được an ủi chút nào!

Khóe môi Ân Phong Viễn rướm máu vì bị tát, cả má trái sưng húp, ánh mắt lại càng thêm u ám. Vài năm nữa thôi, chờ hắn lớn lên, nhất định hắn sẽ khiến tên phế vật Trì Khê này phải trả giá đắt!

Hệ thống không dám nhìn độ hảo cảm, vùi cả cái đầu chim vào bộ lông xù xù, giả bộ mình là một con đà điểu béo múp míp.

Con nuôi như hổ rình mồi ở bên cạnh, chỉ chờ ngày nào đó lông cánh đủ đầy sẽ lột da rút xương y. Trì Khê lại chẳng mấy bận tâm, y lắc lắc tay cho đỡ tê rồi giải thích một cách qua loa: “Lúc nãy trượt tay."

Không biết là nói bắn trượt bia hay là tát người trượt tay nữa. Theo thiết lập nhân vật vừa vô dụng vừa ham chơi lại còn thích tỏ ra nguy hiểm của y trong nguyên tác mà nói, đương nhiên đưa ra lời giải thích như vậy là vô cùng phù hợp.

Nguyên chủ là một tên con nhà giàu đời thứ hai vô dụng, tuy tốt số nhưng lại quá thực sự vô dụng hết nói nổi. Với cái trình độ đó thì việc bắn trượt bia xảy ra như cơm bữa, nhưng da mặt y lại dày nên càng thua càng hăng.

Trong lòng Ân Phong Viễn điên cuồng chế nhạo tên phế vật không biết lượng sức kia. Hắn thấy Trì Khê lại giơ súng lên, tư thế có vẻ chuẩn hơn nhiều so với lúc đầu, thậm chí còn nhắm mắt lại.

Không muốn đối mặt với sự thật rằng mình vô dụng và là một tên rác rưởi sao? Hay là nhắm mắt lại để có lý do biện minh cho việc thậm chí y còn không bắn trúng bia?

Ân Phong Viễn không để tâm, chờ đợi Trì Khê lại xấu mặt một lần nữa. Lần này, hắn sẽ cố gắng nhịn cười. Suy cho cùng, hắn vẫn cần nhẫn nại. Hơn nữa bị một tên phế vật đánh một lần là quá đủ rồi.