Xuyên Nhanh: Sau Khi Tốt Thí Cầm Chắc Kịch Bản Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 5

Một tiếng vỗ vai thật mạnh truyền đến, tựa như lời dạy bảo thấm thía của một người cha. Nhưng Ân Phong Viễn chỉ cảm thấy thái dương mình đang co giật. Thiên phú dị bẩm? Khiến cho cả người và thần đều phẫn nộ? Y? Trì Khê sao? Còn bảo hắn là người chậm chạp nên cần phải bắt đầu sớm nữa?

Nếu không phải hắn là con nuôi của cái tên này, còn cần phải giữ chút hình tượng thì Ân Phong Viễn thực sự muốn giúp y hồi tưởng lại xem y đã bị vả mặt 800 lần như thế nào.

Trước kia Trì Khê chỉ là tên rác rưởi nhưng chưa bao giờ giả vờ làm ra vẻ ưu tú cho nên Ân Phong Viễn chỉ là xem thường y. Nhưng lần này, y ngẫu nhiên bắn trúng hồng tâm, khiến cho mức độ đáng ghét của người này thực sự tăng thêm 800 bậc thang, còn đang không ngừng gia tăng.

Cảm giác nóng rát ở má trái nhắc nhở hắn rằng thời cơ chưa chín muồi. Ân Phong Viễn miễn cưỡng nhẫn nại nghe tên cha nuôi hơn mình chưa đến mười tuổi "dạy bảo". Y vỗ vai hắn, miệng nói không ngừng, ngoài miệng kêu hắn phải chăm chỉ, thế nhưng thật ra những câu y nói đều là đang khen chính mình.

Lẽ ra Ân Phong Viễn phải cảm thấy vô cùng giày vò, nhưng y lại ở gần hắn như vậy, hương tuyết lan thoang thoảng trên người y phảng phất như tơ nhện giăng mắc, vô thức quấn lấy từng tấc da thịt hắn. Mềm mại vô ngần, nhưng lại khiến hắn không thể thoát khỏi, tựa như mang theo độc tố.

Nhưng hắn nhớ rõ ràng, Trì Khê chỉ là một beta.

Ánh mặt trời gay gắt của mùa hè rọi xuống, da Trì Khê vẫn trắng nõn trong suốt, không chút tì vết hay lỗ chân lông. Toàn thân y từ đầu đến chân đều được nâng niu chiều chuộng đến cực điểm, ngay cả khi cúi đầu nhìn hắn, đường cong cổ cũng tựa như lấp lánh ánh sáng nhu hòa.

Ân Phong Viễn không thể hiểu được vì sao một beta lại có hương vị giống như tin tức tố, cũng không biết cảm giác xao động trong lòng là gì, chỉ biết tim mình đang đập nhanh hơn.

Dạy dỗ con trai xong, Trì Khê liền tỏ vẻ mệt mỏi, muốn đi hưởng lạc, bỏ lại đứa con nuôi vẫn luôn cúi đầu im lặng từ nãy đến giờ.

Việc này rất phù hợp với hình tượng của y, không ai nghi ngờ. Y đi thẳng đến ghế lô quen thuộc ở một hội sở cao cấp, không gọi bất kỳ thiếu gia nào đến bồi, một mình ngồi xuống chiếc sofa nhung đỏ mềm mại, bắt đầu liên lạc với hệ thống.

Hệ thống 648 vỗ đôi cánh nhỏ bay ra. Nó bé xíu xiu, nhưng thịt mỡ chiếm phần lớn, gần như béo tròn thành một quả cầu. Ấy thế mà cái quả cầu thịt ấy vẫn có thể vỗ đôi cánh bay lượn phành phạch, khiến Trì Khê cảm thấy nó thật sự đang vô cùng nỗ lực.