Nhật Ký Nuôi Dưỡng Những Ngôi Sao Nhỏ

Chương 17: Mỗi đứa cầm một hộp sữa đi học, đói thì uống nhé

Vừa đứng bên ngoài nhấp ngụm sữa, Lâm Dịch đã nghe thấy tiếng Triệu Tiểu Thiến thì thầm bên trong: "Bánh bao nhà họ Vương kìa! Đúng là bánh bao bọn mình thích ăn nhất!"

Lâm Dịch khẽ mỉm cười, đúng là có duyên.

Hứa Thần Nguyệt và Trần Nhiên cũng lục tục vào ăn sáng. Lâm Dịch đi theo vào, cả đám trẻ đang vây quanh bàn đều ngước lên nhìn anh. Anh lấy bốn cái bánh bao ra, cẩn thận để riêng hai cái, rồi nói với bọn trẻ: "Số bánh bao còn lại đều là của các em hết đấy."

Nói xong, anh đi ra ngoài, chậm rãi ăn hết hai cái bánh bao, rửa tay súc miệng rồi ra đứng ngoài sân quan sát.

Cái sân này không lớn lắm, hình thù cũng chẳng đâu vào đâu, tròn không tròn, vuông chẳng vuông, toàn bộ mặt đất đã được tráng xi măng. Dựa vào tường rào là một đống gạch đỏ ngổn ngang, bên cạnh là một thùng xốp trắng đã ngả màu, bên trong đựng đầy đất, trồng mấy cây hành lá trông èo uột.

Lâm Dịch tiến lại gần xem đất, khô và cứng quá, không hợp để trồng trọt.

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng động. Anh quay đầu lại thì thấy năm đứa trẻ đã từ phòng ăn đi ra, đứa nào về phòng nấy. Chẳng mấy chốc, hai cậu bé đã đeo cặp sách đi ra, sau đó là ba cô bé, tóc tai đều được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa.

An Kiêu lễ phép nói: "Bọn em đi học ạ."

Lâm Dịch gật đầu: "Ừ, cứ yên tâm, anh sẽ chăm sóc Tiểu Lai thật chu đáo."

"Khoan đã!" Lâm Dịch chợt nhớ ra, "Mỗi đứa cầm một hộp sữa đi học, đói thì uống nhé."

Năm đứa trẻ đứng im như phỗng, có lẽ vì chưa từng được trải qua chuyện này bao giờ. Trước đây, ngay cả những người chăm sóc biết nấu ăn cũng chưa bao giờ cho chúng mang đồ ăn từ trại trẻ mồ côi đến trường.

Những người đó lúc nào cũng cằn nhằn chúng ăn quá nhiều, bảo rằng mỗi tháng chi phí ăn uống của chúng ngốn của họ không ít tiền.

"Không cần đâu ạ." An Kiêu ngập ngừng, "Bọn em vừa uống sữa rồi."

Một hộp sữa mỗi sáng đối với bọn trẻ ở cô nhi viện là một thứ xa xỉ. Bình thường, tiền ăn sáng mà chúng tự đặt ra cho mình chỉ có ba đồng, trong khi một hộp sữa đã tốn ba đồng rồi, đâu phải thứ chúng dám tùy tiện đòi hỏi.

Lâm Dịch nhanh chóng bước vào phòng ăn, lấy ra năm hộp sữa, đưa ngay cho bọn trẻ rồi ân cần nói: "Các em còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn, phải uống nhiều sữa vào mới tốt. Hơn nữa, các em tuổi này nhanh đói bụng lắm, chưa tới bữa trưa đã đói meo rồi. Có sữa uống còn hơn là để bụng cồn cào."

Năm đứa trẻ, mỗi đứa một hộp sữa, đi ra khỏi cổng, hướng về trạm xe buýt gần đó. Chúng nhìn nhau, Lý Toa Toa lên tiếng: "Anh An Kiêu, sữa này..."

An Kiêu khẽ cúi đầu, không ai nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu ấy, chỉ nghe thấy cậu ấy nói: "Anh ấy đã cho thì cứ cầm mà uống."

Sau khi năm đứa trẻ rời đi, Lâm Dịch vào xem Chu Lai. Thằng bé nằm trên chiếc giường đơn, ngủ say sưa, chăn chỉ đắp hờ ngang bụng.

Anh kéo chăn lên đắp kín cho cậu bé rồi đi ra ngoài, lấy tiền của cô nhi viện ra đếm. Chỉ còn lại hai trăm lẻ ba đồng, chưa hết một ngày mà đã hao hụt một nửa.

Cũng dễ hiểu thôi, hôm qua đã mua chân giò, thịt heo, còn có cá trắm – loại đắt nhất, thêm rau củ, trái cây các loại, tính ra cũng gần hai trăm đồng rồi. Rồi lại mua sữa, sữa dừa, bia, tốn thêm hơn một trăm nữa. Còn dư được hai trăm đồng đã là may mắn lắm.

Còn ba ngày nữa là đến mùng năm, tiết kiệm một chút chắc là đủ.

Nghĩ vậy, anh lấy một trăm đồng từ ví mình bỏ vào quỹ của cô nhi viện. Dù sao anh cũng ăn ở đây, chỉ ăn tiền trợ cấp của bọn trẻ thì còn ra gì?