Nhật Ký Nuôi Dưỡng Những Ngôi Sao Nhỏ

Chương 18: Tay em lạnh quá, phải mặc thêm áo khoác vào cho ấm

Ba trăm đồng cho ba ngày, hoàn toàn đủ dùng.

Lúc này, ngoài sân có tiếng động. Anh bước ra xem thì thấy thằng bé đang đứng ngơ ngác giữa sân, mắt nhắm mắt mở, vẻ mặt ngơ ngác.

Vẻ ngây ngô này khiến Lâm Dịch bật cười.

Anh vốn đã yêu trẻ con, nay lại thêm vẻ mặt đáng yêu này của thằng bé, anh không nhịn được bước tới xoa đầu cậu bé, nói: "Chúng ta đi rửa mặt đánh răng nào."

Có lẽ trên đời này chẳng đứa trẻ nào thích rửa mặt đánh răng. Rõ ràng chỉ là một việc đơn giản, thậm chí không cần chúng tự làm, nhưng thằng bé cứ không chịu hợp tác. Cuối cùng, anh chỉ có thể qua loa đánh răng rửa mặt cho xong. Dắt thằng bé ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Dịch còn có cảm giác như mình vừa đánh một trận vậy.

Cũng may, thằng bé ăn cơm rất tích cực, lại chẳng hề kén chọn. Cầm bánh bao lên là cắn một miếng thật to, nghẹn thì uống một ngụm sữa rồi lại ăn tiếp.

Hai cái bánh bao nhỏ, một quả trứng, nửa hộp sữa, chưa đến năm phút đã sạch trơn.

Xoa bụng Chu Lai, Lâm Dịch thấy bụng con no căng. Lúc lau tay cho thằng bé, anh mới nhận ra tay con lạnh toát. Đến lúc này anh mới sực nhớ ra có lẽ thằng bé mặc hơi phong phanh.

Thời tiết hôm nay theo anh thấy khá dễ chịu, ấm hơn hôm qua nhiều, chỉ cần khoác một chiếc áo mỏng là đủ, còn Chu Lai thì mặc một chiếc áo dài tay kẻ sọc xanh. Lúc mới nhìn thấy, anh đã không để ý đến chuyện thằng bé có thể bị lạnh, lúc đi vệ sinh cũng bế thằng bé đi, thêm cả lúc rửa mặt bằng nước ấm, nên anh thật sự không nhận ra tay thằng bé lạnh đến vậy.

Vội bế Chu Lai đến phòng của ba đứa nhỏ, Lâm Dịch hỏi: "Chu Lai, quần áo của em đâu?"

Thằng bé ngước nhìn anh. Lâm Dịch nói: "Tay em lạnh quá, phải mặc thêm áo khoác vào cho ấm."

Chu Lai thoăn thoắt tụt khỏi lòng anh, chạy đến bên giường đơn, bò xuống đất, chui tọt vào gầm giường. Lúc bò ra, trên tay thằng bé lăm lăm chiếc áo khoác màu xanh xám xịt, đúng là chiếc áo hôm qua thằng bé đã mặc.

Lâm Dịch cạn lời.

Liếc nhìn mấy cái tủ trong phòng, hai cái bị khóa bằng ổ khóa đen nhỏ, còn một cái thì không. Anh mở thử cái tủ không khóa, quả nhiên bên trong đựng quần áo của thằng bé. Quần áo không nhiều, cái tủ vốn đã nhỏ lại còn chưa lấp đầy một nửa. Anh tìm trong đó một chiếc áo nỉ lông xù màu nâu dày vừa phải cho thằng bé mặc vào.

Dắt thằng bé ra ngoài, anh ném hết quần áo của Chu Lai vào máy giặt trong nhà vệ sinh, đổ bột giặt vào, máy giặt bắt đầu quay.

Nhưng bột giặt cũng sắp hết đến nơi rồi. Anh nhìn quanh nhà vệ sinh, tuýp kem đánh răng mà mấy đứa trẻ dùng chung đã bẹp dí không thể bẹp hơn, lông của mỗi chiếc bàn chải đều bị toe toét ở các mức độ khác nhau. Còn cả khăn mặt nữa, cũ kỹ, lớp lông mềm mại trên bề mặt đã rụng hết sau thời gian dài sử dụng, chỉ còn trơ lại phần vải gốc, thậm chí có ba chiếc khăn mặt còn bị thủng lỗ chỗ.

Lâm Dịch lấy điện thoại ra, thêm bột giặt, kem đánh răng và khăn mặt vào danh sách những thứ cần mua. À phải, còn cả nước tẩy bồn cầu nữa, nhà vệ sinh ở tầng một không được sạch sẽ cho lắm.

Thực ra, phòng của bốn đứa trẻ còn thiếu bàn học nữa. Cúi gập người trên giường để làm bài tập thì chẳng tốt chút nào, nhưng ngặt nỗi trại trẻ mồ côi không có tiền, mà anh, đúng hơn là nguyên chủ, cũng đang trong tình trạng "viêm màng túi".

Chuyện này đành gác lại vậy.

Ra ngoài, Chu Lai đang tự chơi một mình trong sân. Lâm Dịch định lên lầu xem thử, vừa bước được vài bậc thang thì đã nghe thấy tiếng chân lộp cộp, Chu Lai đuổi theo, Lâm Dịch đành phải đi xuống, dắt tay thằng bé cùng lên lầu.