"Này, người bán rau ơi, rau bán thế nào?"
Mấy mớ rau tươi non trong sọt của ông lão thu hút sự chú ý của một bà cụ. Thế là cái sọt được đặt xuống đất, mấy ông bà già đi đường xúm lại, cảnh mua bán rau diễn ra ngay tại chỗ.
Lâm Dịch không nhập hội. Trong sọt của ông lão toàn cải thìa, hôm qua anh mua vẫn còn.
Mũi anh khẽ động đậy, ngửi thấy mùi bánh bao thoang thoảng. Lần theo mùi hương, anh tìm thấy một quán bánh bao, tên rất đơn giản: "Bánh bao nhà Vương". Trước cửa quán có một ông chủ đang mua bánh, bên trong còn có một thanh niên ngồi ăn.
Ngửi lại lần nữa, trong mùi bột còn lẫn cả mùi tương. Anh tiến lại gần, đúng lúc ông chủ mở l*иg hấp, hơi nóng bốc lên nghi ngút, những chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp hiện ra. Bánh bao không quá nhỏ, to cỡ nắm tay trẻ con, vỏ mỏng tang, nước thịt màu cánh gián đã thấm xuống đáy bánh. Bên dưới bánh lót lá thông. Ông chủ gắp một chiếc bánh, tay kia thoăn thoắt gỡ những chiếc lá thông dính dưới đáy bánh ra, rồi bỏ vào túi cho khách.
Ông chủ xách l*иg bánh đi rồi, Lâm Dịch bước tới, ông chủ hỏi: "Cậu mua gì?"
Lâm Dịch hỏi: "Bánh bao giá sao bác?"
Ông chủ đáp: "Một tệ một cái, một l*иg tám cái."
Lâm Dịch nói: "Cho cháu ba l*иg."
Ông chủ hỏi: "Nhân thịt tươi hay nhân thịt sốt?"
Lâm Dịch đáp: "Hai l*иg thịt tươi, một l*иg thịt sốt."
Rất nhanh, hai túi bánh bao đã nằm trong tay Lâm Dịch. Trả tiền xong, anh bắt đầu quay về.
Khi về đến trại trẻ mồ côi thì đã bảy giờ. Anh đặt bánh bao lên bàn ăn, sang bếp bên cạnh tắt bếp, múc trứng ra bát, ngâm vào nước lạnh cho nguội bớt, bưng ra thì vừa lúc An Kiêu mở cửa phòng.
Cậu bé mười hai tuổi vẫn chưa bước vào tuổi dậy thì, người còn gầy gò như trẻ con. Thấy anh, cậu bé liền cúi gằm mặt, mái tóc dài dày che khuất gần hết khuôn mặt.
Lâm Dịch không bước tới, chỉ nói: "Bữa sáng xong rồi, anh mua bánh bao đấy, rửa mặt xong ra ăn nhé."
An Kiêu gật đầu, "Vâng ạ."
Lâm Dịch rẽ vào bếp, lấy bảy hộp sữa, mở một hộp cho mình, bóc một quả trứng ăn, rồi lấy một cái bánh bao đi ra ngoài, cắn một miếng. Vỏ bánh mềm mại vỡ ra, mùi tương, mùi hành thơm nức lan tỏa trong miệng. Nhai kỹ, những hạt mỡ được thái nhỏ vỡ ra, nước thịt thơm lừng, những hạt thịt nạc nhỏ và lá hành trung hòa vị ngậy của mỡ, đồng thời làm cho chiếc bánh càng nhai càng dậy vị.
Chỉ ba miếng là Lâm Dịch đã ăn hết chiếc bánh to bằng nắm tay trẻ con này.
Lúc này An Kiêu từ nhà vệ sinh đi ra, bốn đứa trẻ học tiểu học khác cũng đã dậy. Lâm Dịch gọi chúng ra ăn sáng.
Hứa Thần Nguyệt xõa tóc, mắt nhắm mắt mở đứng ở sân chờ dùng nhà vệ sinh. Nghe nói có bánh bao thịt, cô bé lập tức tỉnh táo hẳn, giục Trần Nhiên phía trước: "Nhanh lên nhanh lên, em muốn ăn bánh bao!"
Trần Nhiên chỉ lớn hơn cô bé một tuổi, trông còn chưa cao bằng cô bé, bị cô bé kéo xềnh xệch ra khỏi nhà vệ sinh, miệng còn đầy bọt, la lớn: "Anh An Kiêu ơi, Thần Nguyệt kìa!"
Đã rửa mặt xong xuôi, An Kiêu đứng một bên nói: "Nhiên Nhiên, em cứ đánh răng ở ngoài sân đi, để Nguyệt Nguyệt vào nhà vệ sinh."
Hứa Thần Nguyệt lập tức chạy vào nhà vệ sinh, Lý Toa Toa và Triệu Tiểu Thiến đang rửa mặt vội vàng đi ra. Lâm Dịch chỉ tay về phía bàn: "Trên bàn có bánh bao, sữa và trứng, ra ăn sáng đi."
Anh hỏi An Kiêu: "Tiểu Lai còn chưa dậy à?"
An Kiêu lắc đầu: "Em ấy thường phải đến khoảng bảy giờ rưỡi mới chịu rời giường ạ."
Lâm Dịch gật đầu: "Đi ăn sáng thôi. Mấy đứa mấy giờ vào học?"
An Kiêu đáp: "Tám giờ ạ." Nói rồi, cậu ấy xoay người đi vào phòng ăn.