Nhật Ký Nuôi Dưỡng Những Ngôi Sao Nhỏ

Chương 15: Em thấy anh ấy là người tốt

Sau đó, anh lau bàn ghế trong phòng, coi như đã thu dọn xong. Thế là anh lấy quần áo sạch đi tắm.

Khi ra ngoài, trời đã tối hẳn. Hai phòng có trẻ con đều sáng đèn, kéo rèm cửa, im ắng. Lâm Dịch mỉm cười, về phòng mình, sấy khô tóc, rồi tựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên và bắt đầu xem bộ phim truyền hình dạo gần đây đang hot .

So với mạt thế, thế giới này có quá nhiều trò giải trí. Có ăn, có uống, có giải trí, có thể tự do đi lại bên ngoài mà không cần lo lắng bị zombie tấn công. Giờ phút này, anh đang sống cuộc sống mà anh hằng mơ ước trong nửa đời trước.

Ở phía bên kia, trong phòng của An Kiêu và ba người, Trần Nhiên buông vạt rèm vừa vén lên, quay đầu nhỏ giọng nói: "Anh ấy về phòng rồi."

Bốn đứa trẻ trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, Hứa Thần Nguyệt mặt tròn nhỏ giọng nói: "Em thấy anh ấy là người tốt."

Trần Nhiên thở dài, vẻ mặt bất lực lộ rõ trên khuôn mặt trắng trẻo non nớt: "Mọi người chỉ vì thấy anh ấy nấu một bàn đồ ăn cho chúng ta nên mới nghĩ anh ấy là người tốt thôi."

Hứa Thần Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy tốt hơn Đầu Trọc nhiều. Đầu Trọc có bao giờ nấu cho chúng ta nhiều thịt như vậy đâu!"

Cô bé liếʍ môi, xuýt xoa: "Móng giò kho tàu ngon thật sự!"

Triệu Tiểu Thiến ngồi cạnh Hứa Thần Nguyệt bĩu môi: "Nhưng Đầu Trọc trước kia cũng nấu ăn cho bọn mình, ông ấy còn mắng Trần Nhiên, trộm kính của Trần Nhiên rồi không trả. Ông ấy không tốt."

Lý Toa Toa ra vẻ hiểu biết: "Cô giáo bảo rồi, biết người biết mặt, khó biết lòng."

An Kiêu lên tiếng: "Hiện tại thì thấy anh ấy không có vấn đề gì. Cho dù anh ấy là người xấu, bọn mình ngày thường đều ở trường, cũng không sợ. Chỉ có Tiểu Lai cần người chăm sóc, mà bọn mình không thể mang em ấy đến trường được."

Trần Nhiên đề nghị: "Hay là cho Tiểu Lai đi nhà trẻ sớm đi."

Hứa Thần Nguyệt năm nay mới học lớp một nhíu mày nói: "Em hỏi cô Lệ Lệ rồi, cô bảo khi nào Tiểu Lai hết tè dầm thì mới nhận vào."

An Kiêu nói: "Vậy bọn mình cùng nhau dạy Tiểu Lai cách tự tụt quần đi vệ sinh."

Hứa Thần Nguyệt áp trán mình vào trán Tiểu Chu Lai, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện nhau, cô bé thở dài: "Sao em ngốc thế, đi vệ sinh phải tụt quần cũng không biết."

Tiểu Chu Lai: "Oa oa!"

...

Lâm Dịch mở mắt. Rèm cửa sổ khép kín nhưng vẫn không ngăn được ánh sáng lọt vào. Anh ngồi dậy, cầm điện thoại xem giờ, sáu giờ hai mươi bảy phút. Còn ba phút nữa chuông báo thức mới kêu, anh tắt báo thức, mặc quần áo rồi mở cửa phòng.

Một luồng khí lạnh đặc trưng của buổi sớm ùa vào mặt. Mặt trời chưa lên, bầu trời màu xanh nhạt, sân nhỏ tĩnh lặng. Ngoài cổng sắt đã có người qua lại.

Tuyệt vời, đây là thế giới không có zombie.

Anh xỏ dép lê, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Nước lạnh vỗ lên mặt khiến anh tỉnh táo hẳn.

Đi đến nhà bếp, nhìn nguyên liệu sẵn có, Lâm Dịch rửa bảy quả trứng gà, cho vào nồi nước lạnh luộc. Luộc mì sợi ư? Không được, không biết khi nào bọn trẻ thức dậy, mì dễ bị trương. Làm bánh nướng thì sợ không đủ thời gian ủ bột.

Thôi thì cứ để lửa nhỏ luộc trứng. Anh cầm chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa sắt lớn, rồi khóa lại, đi mua đồ ăn sáng.

Khác với cảnh tượng vắng vẻ anh thấy ở trường học mấy ngày trước, khu phố cổ của huyện nhỏ vào buổi sớm đã rất náo nhiệt. Càng đi về phía chợ rau, càng có nhiều người trên đường. Các bà, các ông mặc quần áo rộng rãi thoải mái, chân đi giày thể thao hoặc giày vải, chậm rãi bước đi trên đường phố sớm mai. Thỉnh thoảng, anh lại thấy những người già gánh rau, nhịp nhàng bước đi theo điệu của đòn gánh trên vai.