Nhật Ký Nuôi Dưỡng Những Ngôi Sao Nhỏ

Chương 14: Chúng ta cùng tắm cho em ấy nhé

Lâm Dịch không bước vào mà giữ khoảng cách nói: "Anh có thể dẫn Tiểu Lai đi được không? Anh muốn tắm cho nó."

Lý Toa Toa nhìn Tiểu Chu Lai, thấy cậu em trai nhỏ đúng là có chút bẩn. Cô bé hơi do dự, suy nghĩ rồi nói: "Em phải đi hỏi anh An Kiêu đã."

Cô bé nói thêm: "Toàn là anh An Kiêu tắm cho Tiểu Lai thôi ạ."

Lâm Dịch đáp: "Được thôi, vậy anh dẫn Tiểu Lai đi tìm An Kiêu."

An Kiêu ở ngay phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng động liền đi ra, cậu bé nhìn Lâm Dịch. Lâm Dịch nói với cậu bé chuyện anh định tắm cho Tiểu Chu Lai. An Kiêu im lặng vài giây rồi nói: "Em đi cùng anh."

Lâm Dịch có chút ngạc nhiên nói: "Được, vậy đợi em làm xong việc đã."

An Kiêu đáp: "Em xong rồi."

Cậu bé bế Tiểu Lai lên, Lâm Dịch đi theo cậu bé đến phòng vệ sinh ở tầng một. Anh nhìn cậu bé mười hai tuổi bật bốn bóng đèn. Theo ký ức của nguyên chủ, loại đèn này gọi là đèn sưởi, có thể tạo ra hơi nóng giúp người ta tắm vào mùa đông không bị lạnh.

Đèn sưởi bật lên, An Kiêu đóng cửa phòng vệ sinh lại. Phòng vệ sinh không rộng rãi lắm, chứa một người lớn và hai đứa trẻ cũng có chút chật chội.

Lâm Dịch nhìn cậu bé lớn cầm vòi hoa sen đặt vào chậu nhựa màu đỏ, nước nóng ào ào chảy ra, hơi nước bốc lên nghi ngút.

An Kiêu bắt đầu cởϊ qυầи áo cho Tiểu Lai, cậu bé có vẻ biết chuyện gì sắp xảy ra nên bắt đầu ư ử giãy giụa, thân hình bé nhỏ bộc phát ra sức lực không ngờ, cố gắng thoát khỏi tay An Kiêu. An Kiêu ghì chặt lấy cậu bé, vừa thuần thục lột sạch quần áo của đứa trẻ vừa nói: "Em phải tắm rửa thôi, người em bẩn lắm rồi."

Vừa nói, cậu ấy vừa dội nước ấm lên người đứa bé tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, sau đó xoa xà bông. Đến bước này, cậu ấy bắt đầu không khống chế được cậu bé nữa.

Đứa trẻ mình đầy xà bông cứ như con lươn, vừa nắm được cánh tay thì nó đã tuột mất rồi húc thẳng về phía cửa như một con nghé con.

Lâm Dịch vươn tay ôm lấy cậu bé, một tay nhấc bổng lên, mặc cho cậu bé giãy giụa thế nào anh vẫn giữ chặt. Anh ôm cậu bé đang lắc lư rồi nói với An Kiêu: "Chúng ta cùng tắm cho em ấy nhé."

Tắm cho trẻ con, đặc biệt là tắm cho một đứa trẻ không chịu hợp tác, là một việc tốn sức kinh khủng. Lâm Dịch và An Kiêu loay hoay trong phòng tắm gần nửa tiếng. Khi ra ngoài, tiểu Chu Lai đã sạch sẽ thơm tho, tóc vừa gội cũng được sấy khô bằng máy sấy trong phòng tắm. Ngược lại, cả hai người lớn đều ướt sũng.

Lâm Dịch hỏi An Kiêu: "Tối nay em ấy ngủ ở đâu?"

An Kiêu đáp: "Em ấy ngủ với em ạ."

Thế là Lâm Dịch bế đứa bé vào phòng của An Kiêu, nói chính xác hơn là phòng của ba đứa trẻ An Kiêu, Trần Nhiên và Chu Lai. Trong phòng có hai giường tầng kê sát tường, cả hai giường tầng trên đều trống không, giường dưới trải ga, chăn bị vò thành một cục.

Trần Nhiên ngồi trên ghế con, giống như ba cô bé ở phòng bên cạnh, đang làm bài tập trên giường. Thấy cả hai đi vào, cậu bé chỉ liếc nhìn rồi lại cúi đầu xuống.

Lâm Dịch đặt Chu Lai đã tắm rửa sạch sẽ lên một chiếc giường khác. Cậu bé rõ ràng rất quen thuộc với chiếc giường này, lập tức vùi đầu vào chăn, hơi nghiêng đầu, chớp mắt nhìn anh. Lâm Dịch mỉm cười với cậu bé, đứng dậy nói với An Kiêu và Trần Nhiên: "Anh về phòng đây, có gì cứ gọi anh nhé."

Lâm Dịch ướt sũng trở về phòng mình, cũng là nơi ở của người chăm sóc, vẫn ở tầng một và không xa phòng của bọn trẻ. Anh thay ga trải giường trước, quét dọn qua loa. Sàn nhà là nền xi măng nhẵn bóng, không cần phải lau, vì dù lau thế nào thì loại sàn này cũng không sạch được.