Nhật Ký Nuôi Dưỡng Những Ngôi Sao Nhỏ

Chương 13: Việc nhà là cùng nhau làm

Lâm Dịch mở thêm một hộp sữa dừa đặt bên cạnh An Kiêu: "Uống hết thì tự rót thêm nhé. Nói nguội hết rồi, mọi người mau ăn đi."

Anh gắp một miếng chân giò kho tàu. Lớp da bóng loáng, mềm nhừ, ánh lên dưới ánh đèn trông thật hấp dẫn. Chân giò dễ dàng tách khỏi xương, anh cầm đũa lên bảo bọn trẻ: "Đồ ăn sắp nguội.” Anh gắp đặt lên nửa bát cơm, rồi thêm viên thịt, cải trắng, trứng gà, cả thịt cá nữa, trộn đều lên. Sau đó, anh bế Chu Lai xuống khỏi bàn, đặt cho cậu bé một chiếc ghế con và bàn con bên cạnh rồi rót một chút sữa dừa vào cốc giấy để Chu Lai vừa ăn cơm vừa uống.

Anh quay lại thấy bốn đứa trẻ kia đang dán mắt nhìn mình, Lâm Dịch giải thích: "Như vậy Chu Lai sẽ ăn cơm dễ hơn."

Mấy đứa trẻ im lặng không nói gì. Hứa Thần Nguyệt là người đầu tiên gắp chân giò rồi cả bọn cũng bắt đầu động đũa, sau đó thì cắm đầu vào ăn ngấu nghiến!

Lâm Dịch cũng bắt đầu bữa tối. Món đầu tiên anh ăn đương nhiên là chân giò kho tàu. Chân giò được ninh nhừ trong thời gian dài, đậm đà thơm ngon, đặc biệt là lớp da, mềm đến mức chỉ cần mím môi là đã tan ra. Lượng collagen tiết ra dính dính trên răng, ngon khó cưỡng.

Cá song hấp thì ngọt tươi, không cần nêm nếm quá nhiều gia vị, thịt cá mềm mại vô cùng.

Thịt viên thì chắc nịch, dai ngon. Anh còn cẩn thận thêm một chút gừng băm vào, thỉnh thoảng cắn một miếng, vị cay nồng của gừng giúp trung hòa vị ngậy của viên thịt rất tốt.

Tất nhiên, chẳng đứa trẻ nào cảm thấy thịt viên ngán cả, chúng chỉ thấy đồ ăn hôm nay ngon bá cháy bọ chét!

Trẻ con ăn cơm không giống như một số người lớn, vừa nhâm nhi vừa trò chuyện kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ. Đối với lũ trẻ mà nói, ăn là ăn thôi. Thế nên, chưa đến nửa tiếng, cả bọn đã no căng bụng, ưỡn bụng dựa hẳn vào ghế.

Chu Lai cũng no nê rồi nhưng cậu bé không ăn đến mức căng tròn như mấy anh chị. Cậu bé đang cầm một khúc xương to gặm nhấm một cách thích thú.

Lâm Dịch nhắc bọn trẻ ra sân vận động nhẹ cho tiêu cơm rồi mới làm bài tập, vừa nói anh vừa đứng dậy dọn dẹp bát đũa. An Kiêu nhanh chóng đứng lên phụ giúp một tay, bốn đứa trẻ còn lại cũng xúm xít mang bát đũa đi rửa.

Lâm Dịch không ngăn cản mà nói lời cảm ơn. An Kiêu mím môi đáp: "Bọn em vẫn luôn như vậy, việc nhà là cùng nhau làm."

Lâm Dịch tấm tắc khen ngợi: "Tuyệt vời!"

Quả thật rất tốt, việc bọn trẻ tham gia làm việc nhà từ nhỏ sẽ giúp chúng có trách nhiệm hơn. Hơn nữa, khi bọn trẻ chủ động làm việc, anh cũng đỡ vất vả hơn, dù sao anh cũng không định biến mình thành một bà mẹ già ôm đồm hết mọi việc.

Vừa dọn dẹp xong xuôi nhà bếp, anh vừa bước ra sân đã nghe thấy tiếng của một bé gái: "Tiểu Lai, đây là bài tập của chị, không được nghịch!"

"A, em ra chỗ khác chơi đi, đợi chị làm xong bài tập rồi chị sẽ chơi với em!"

"Chị Toa Toa ơi, em sắp làm xong bài rồi, đợi em làm xong em sẽ dẫn Tiểu Lai đi chơi."

Lần theo tiếng nói, Lâm Dịch thấy bé gái tên Lý Toa Toa đang ngồi trên một chiếc ghế con, cặp sách và vở đặt trên giường, biến giường thành bàn để viết bài. Bên cạnh cô bé còn có hai bạn nhỏ nữa, là Triệu Tiểu Thiến và Hứa Thần Nguyệt. Còn Chu Lai thì đứng cạnh giường vươn tay vỗ vỗ vào vở của Lý Toa Toa, miệng phát ra tiếng "ư ư".

Ba cô bé có vẻ bực mình vì bị làm phiền, Hứa Thần Nguyệt hơi tức giận nói: "Tiểu Lai, em mà còn thế nữa là chị đánh đòn đấy!"

"Khụ khụ." Lâm Dịch hắng giọng tiến đến gần cửa. Ba cô bé đều nhìn về phía anh, Lý Toa Toa đứng lên, ánh mắt có chút cảnh giác: "Có chuyện gì vậy ạ?"