An Kiêu lập tức đáp: "Chúng em tự làm ạ!"
Lâm Dịch đặt muôi xuống, gật đầu nói: "Được."
Thế là An Kiêu dẫn đám củ cải nhỏ xếp hàng xới cơm. Ai nấy bưng bát cơm trên tay, tự động tìm chỗ ngồi vào bàn.
Cầm đũa lên, bốn đứa trẻ lại nhìn An Kiêu. Cậu ấy cũng không biết phải nói gì. Vừa về đến nhà, cậu ấy đã bị lôi đi rửa tay rồi ăn cơm. Giờ ngồi đây, nhìn một bàn đầy ắp món ngon, cậu ấy vẫn còn ngơ ngác.
Rõ ràng lúc về, cậu ấy còn đang nghĩ đến việc nấu mì, vậy mà thoáng chốc đã thấy một bữa tối thịnh soạn đã bày ra trước mắt.
Cậu ấy cầm đũa mà không động, thấy cậu ấy không động, bốn đứa trẻ kia cũng không dám động. Còn đứa bé nhất thì do chiều cao khiêm tốn, muốn gắp thức ăn cũng không với tới.
Lâm Dịch phá vỡ bầu không khí im lặng. Anh lấy sữa dừa và cốc giấy ra rót cho mỗi đứa một cốc, rồi nói: "Trước khi ăn cơm, chúng ta làm quen với nhau nhé. Anh tên là Lâm Dịch, năm nay hai mươi sáu tuổi là quản lý mới của viện phúc lợi Ngôi Sao, sở thích lớn nhất là nấu ăn. Còn các em thì sao?"
Lâm Dịch nhìn An Kiêu. Cậu bé mím môi liếc nhìn những món ăn trước mặt. Dù thế nào đi nữa, người quản lý mới này trước mắt vẫn đang tỏ ra thiện ý. Vì vậy, cậu bé nói: "Em tên là An Kiêu, năm nay mười hai tuổi, học lớp sáu ạ."
Sau khi cậu ấy mở lời, cô bé cao thứ hai trong đám trẻ ngồi cạnh cậu ấy cũng lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em tên là Lý Toa Toa, năm nay mười tuổi học lớp bốn ạ."
Tiếp theo là cậu bé mắc bệnh bạch tạng: "Em tên là Trần Nhiên, năm nay tám tuổi, học lớp hai ạ."
Nói xong, cậu bé chỉ liếc nhìn Lâm Dịch một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống.
Sau cậu bé là một cô bé nhỏ nhắn, rụt rè nói: "Em… Em tên là Triệu Tiểu Thiến, năm nay chín tuổi, đang học lớp ba rồi ạ."
"Em tên là Hứa Thần Nguyệt!" Cô bé nhỏ tuổi nhất, hai má phúng phính, giọng nói vang nhất: "Năm nay em bảy tuổi rồi, đang học lớp một!"
Cô bé nhìn Lâm Dịch, mắt sáng long lanh: "Em thích ăn đồ ngon nhất!"
Lâm Dịch cười: "Được thôi, sau này chúng ta cùng nhau ăn đồ ngon nhé."
Anh nhìn về phía Chu Lai, đứa trẻ nhỏ tuổi nhất. Cậu bé mở to mắt nhìn các anh chị hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hứa Thần Nguyệt giúp cậu bé nói: "Đây là Chu Lai, năm nay bốn tuổi, còn chưa đi học ạ."
Lâm Dịch gật đầu, nhìn tất cả bọn trẻ: "Rất vui được làm quen với các em. Trong một thời gian dài sắp tới, chúng ta sẽ sống cùng nhau. Nếu anh có làm gì không đúng mong các em cứ nói thẳng với anh, chúng ta cùng nhau bàn bạc để tìm ra cách giải quyết mà mọi người đều cảm thấy ổn thỏa.
Đương nhiên là, nếu các em gặp bất cứ khó khăn nào trong cuộc sống thì cứ nói với anh nhé, chúng ta cùng nhau giải quyết."
Anh cầm cốc sữa dừa lên rồi tiếp tục nói: "Chúng ta cụng ly nào, chúc cho những ngày sau này sống thật hòa thuận nhé."
Bốn đứa trẻ tròn mắt ngạc nhiên. Trong suy nghĩ của chúng, cụng ly chỉ có mấy chú đầu trọc uống rượu mới làm thôi. Hóa ra sữa dừa cũng có thể cụng ly, trẻ con cũng được cụng ly sao?
Thấy Lâm Dịch đã nâng cốc, chúng liền nhìn An Kiêu. Thấy An Kiêu cũng nâng cốc, bốn đứa trẻ bắt chước theo. Lâm Dịch lần lượt cụng ly với từng đứa, cuối cùng còn đặc biệt chạm cốc vào cốc của bé Chu Lai nói: "Cạn ly!"
Năm đứa trẻ nhao nhao hưởng ứng: "Cạn ly ạ!"
Trong đám đó, giọng Hứa Thần Nguyệt là lớn nhất, còn cậu bé Chu Lai thì mãi sau mới "oa oa" được hai tiếng.
Lâm Dịch uống một ngụm sữa dừa rồi để xuống. Mấy đứa trẻ vẫn còn đang "ừng ực ừng ực" uống lấy uống để. Đến khi đặt cốc xuống, chẳng ai còn thấy đáy cốc còn chút sữa dừa nào nữa.