Trần Nhiên không kìm được nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ đang mở, mùi thịt thơm lừng từng đợt xộc vào, cậu bé nói: "Chân giò om, nấm xào thịt, cá diêu hồng hấp, trứng chiên cà chua, còn có khoai tây sợi xào nữa... Đây là bữa tối của chúng ta đấy!"
Ực!
Trong phòng vang lên tiếng nuốt nước miếng rõ to. Hứa Thần Nguyệt hỏi: "Thế cái mùi thơm thơm kia là mùi gì thế?"
Lý Toa Toa trầm ngâm rồi nói: "Chắc là chân giò om."
Ực!
Lại một tiếng nuốt nước miếng vang lên, khóe miệng Hứa Thần Nguyệt sắp chảy cả ra rồi: "Thật muốn biết chân giò om có vị gì a..."
Ục ục ục, bụng bốn đứa trẻ đồng loạt réo lên. Sột soạt, sột soạt, tiếng túi ni lông vang lên trong phòng. Chúng cúi gằm mặt thấy Trần Nhiên đang ôm chiếc bánh tam giác đưa tới trước mặt.
Trần Nhiên: "Bánh tam giác, ăn không?"
Triệu Tiểu Thiến: "Chắc là ăn được nhỉ? Anh ấy bảo mình ăn mà."
"Á!" Hứa Thần Nguyệt đã chộp lấy bánh tam giác ăn ngấu nghiến, miệng nhét đầy bánh nói năng cũng không rõ tiếng: "Ngon lắm, ngon, ngon lắm!"
Trần Nhiên và Triệu Tiểu Thiến đều nhìn sang Lý Toa Toa. Lý Toa Toa cũng không kìm được nữa bèn nói: "Ăn đi, dù sao anh ấy cũng mời bọn mình ăn mà."
Thế là bốn đứa trẻ cùng nhau nhai nhồm nhoàm bánh tam giác trong phòng.
Năm giờ bốn mươi phút, cậu bé gầy gò đeo cặp sách bước đi trên đường. Mái tóc dài rậm rạp che khuất gần nửa khuôn mặt khiến cậu trông có vẻ ủ rũ. Cậu ấy cúi đầu, môi mím chặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đầu trọc vẫn chưa đưa tiền tháng này cho bọn chúng. Hiện giờ trong tay cậu ấy chỉ còn đúng một trăm tệ, không biết người chăm sóc mới có cho cậu ấy tiền không. Bữa tối hôm nay chắc phải dè sẻn thôi. Ăn mì vậy, trong bếp còn ba quả trứng gà, làm một bát mì trứng.
Nhìn thấy một vỏ chai nhựa rỗng bên đường, cậu ấy vội vàng bước tới nhặt lên, vặn mở nắp chai rồi giẫm bẹp, sau đó vặn chặt nắp lại cho vào chiếc túi đang xách trên tay.
Vừa đi vừa nhặt, túi đã đầy ắp. Viện phúc lợi Ngôi Sao đã hiện ra trước mắt cậu ấy.
"Anh An Kiêu, cuối cùng anh cũng về rồi!"
Hứa Thần Nguyệt mừng rỡ chạy đến trước mặt An Kiêu, nuốt nước miếng ừng ực: "Anh ơi, người chăm sóc mới đến rồi!"
"Anh ấy còn làm một bàn đầy thức ăn cho chúng ta ăn nữa!"
Bị Hứa Thần Nguyệt kéo xềnh xệch vào viện phúc lợi, An Kiêu liếc mắt đã thấy người thanh niên đang từ cửa bếp đi ra. Người thanh niên nhìn cậu bé nở nụ cười: "Em là An Kiêu phải không? Anh là người chăm sóc mới. Cơm nước xong xuôi cả rồi, chuẩn bị ăn thôi."
Ăn cơm?
An Kiêu còn đang ngơ ngác thì Hứa Thần Nguyệt đã sốt sắng: "Rửa tay, rửa tay!"
Cô bé còn kéo tay An Kiêu: "Anh An Kiêu, nhanh rửa tay đi, ăn cơm thôi!"
An Kiêu khẽ nhíu mày, nhìn mấy đứa em đang đang vẻ mặt mong chờ thì lập tức dẫn chúng vào nhà vệ sinh rửa tay rồi đến phòng ăn. Gọi là phòng ăn nhưng thực chất chỉ là căn phòng cạnh bếp, kê một chiếc bàn tròn lớn đủ cho mười người ngồi.
Vừa đứng ở cửa, cậu bé đã bị những món ăn trên bàn thu hút. Nào là chân giò heo om đậm đà, cả con cá nguyên vẹn lại còn đĩa nấm xào thịt, canh viên rau xanh, trứng chiên cà chua, khoai tây sợi xào. Món nào món nấy đều khiến cậu bé nuốt nước miếng ừng ực, không thể rời mắt.
"Đứng ở cửa làm gì đấy? Vào ăn cơm thôi."
Một giọng nói vang lên từ phía sau, An Kiêu quay đầu lại thấy người quản lý mới đến đang xách nồi cơm điện. Cậu bé vội vàng bước vào, năm đứa trẻ cũng nối đuôi nhau theo sau.
Sau đó, cả sáu đứa lại ngẩn người trước bàn ăn. Thấy vậy, Lâm Dịch bèn ngồi xuống chiếc ghế gần nhất nhưng chỉ ngồi nửa mông, vừa mở nồi cơm điện xới cơm cho mình vừa hỏi: "Để anh xới cơm cho các em hay các em tự xới?"