Cuối cùng, xe cũng đến trạm viện phúc lợi Ngôi Sao, bốn đứa trẻ vội vàng xuống xe. Hứa Thần Nguyệt có khuôn mặt vẫn còn bầu bĩnh, nhìn theo chiếc xe buýt rời đi, chủ yếu là nhìn qua cửa sổ xe, dõi theo những người đang ăn bánh thịt chiên, khẽ nói: "Em muốn ăn thịt."
Ục ục ục…
Nghe thấy chữ "thịt", bụng của ba đứa trẻ còn lại cũng đồng loạt lên tiếng.
Lý Toa Toa nói: "Đợi đến trưa mai ăn cơm ở trường, chúng ta sẽ được ăn thịt."
Đầu Trọc cho mỗi đứa bọn chúng 15 tệ tiền ăn mỗi ngày, bao gồm cả bữa sáng và bữa tối. Nhưng bọn chúng đều tiêu rất tiết kiệm, thường thì buổi trưa ở trường được ăn thịt thì buổi tối sẽ nhường nhau không ăn thịt nữa. Bởi vì bọn chúng không giống những đứa trẻ khác có người nhà chăm sóc, quần áo, đồ dùng học tập đều phải tự lo. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng bọn chúng đã biết tầm quan trọng của việc tiết kiệm.
Bốn đứa trẻ đi về phía viện phúc lợi, vừa đi qua đường đã thấy một cậu bé đang đứng ở phía bên kia cổng sắt lớn của viện đang ôm một thứ gì đó không biết là cái gì. Hứa Thần Nguyệt lập tức chạy đến, đưa tay xuyên qua khe hở của hàng rào ôm lấy cậu bé: "Tiểu Lai!"
Chu Lai bị cô bé ôm đến chao đảo, ba đứa trẻ khác cũng đã ra đến cửa. Lý Toa Toa nói: "Nguyệt Nguyệt, buông Tiểu Lai ra để chị mở cửa."
"Cửa không khóa." Sắc mặt Trần Nhiên kinh ngạc đến trắng bệch, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, vừa nói xong liền kéo cánh cổng sắt lớn ra.
Bốn đứa trẻ vừa bước vào sân, Triệu Tiểu Thiến đã khịt khịt mũi hỏi: "Thơm quá, mùi gì thế?"
Hứa Thần Nguyệt đứng bên cạnh cũng kêu lên: "Tiểu Lai, em kiếm đâu ra lắm bánh tam giác thế kia?"
Cả ba đứa đều dồn mắt vào thứ Chu Lai đang ôm khư khư trong lòng. Lúc nãy chúng đã thấy rồi nhưng cứ tưởng là đồ chơi của Chu Lai nên chẳng để ý, ai ngờ bên trong toàn là bánh tam giác.
Những chiếc bánh tam giác vàng ruộm được xếp chồng lên nhau trong bát inox. Vừa mở túi nilon kín ra, hương thơm ngọt ngào đã lan tỏa khiến mấy đứa trẻ không kìm được mà nuốt nước miếng ừng ực.
Tuy bánh tam giác không thể so với khoai tây chiên, bún cay hay bánh rán thịt nhưng khổ nỗi bây giờ bụng chúng đang réo ầm ĩ.
"Anh mua đấy."
Giọng nói đột ngột vang lên khiến bốn cô cậu học sinh tiểu học giật mình, quay phắt lại. Ở cửa bếp, một thanh niên tóc ngắn, dáng người cao gầy, da trắng như trứng gà đang đứng đó nhìn chúng, mắt cong cong, khuôn mặt tươi rói: "Anh đoán sắp đến giờ các em tan học nên rán bánh tam giác lại cho nóng, bánh nóng ăn sẽ ngon hơn."
Anh lại nói tiếp: "Anh là người chăm sóc mới đến, tên là Lâm Dịch. Sau này anh sẽ sống cùng các em, rất vui được làm quen.
À phải rồi, các em có kiêng món gì không? Anh vừa mua ít đồ ăn đang định nấu bữa tối cho mọi người. Bây giờ trong bếp đang ninh chân giò om, anh còn định làm nấm xào thịt, trứng chiên cà chua, khoai tây sợi xào, cá diêu hồng hấp nữa. Mấy món này có món nào các em không ăn được không?"
Bốn đứa trẻ ngơ ngác, không biết phải nói gì. Lý Toa Toa lớn tuổi nhất lắp bắp: "K...không ạ."
Lâm Dịch mỉm cười: "Tốt quá, các em về phòng cất cặp đi, nhớ ăn bánh tam giác nhé. Trong phòng ăn còn có hoa quả với sữa tươi, đợi mọi người đến đông đủ rồi chúng ta ăn cơm."
Bốn đứa trẻ, à không, bốn đứa trẻ dắt theo một đứa trẻ đi vào căn phòng bên trái tầng một đóng sầm cửa lại. Lúc này, bốn đứa mới thở phào nhẹ nhõm, bộ não trì trệ bắt đầu hoạt động trở lại.
Triệu Tiểu Thiến lên tiếng trước: "Tối nay chúng ta có thịt ăn thật hả?"
Hứa Thần Nguyệt gật đầu lia lịa: "Em ngửi thấy rồi, thơm nức mũi!"