Nhật Ký Nuôi Dưỡng Những Ngôi Sao Nhỏ

Chương 9: Người mới đến có chuẩn bị đồ ăn cho tụi mình không?

Lấy khăn giấy lau miệng cho Chu Lai, Lâm Dịch hỏi: "Em đã no chưa?"

Anh nhìn xuống bụng cậu bé, thấy đã hơi phình ra. Chu Lai nhận thấy ánh mắt của anh cũng theo phản xạ sờ sờ bụng mình rồi ngước lên nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch nói: "Ăn no thì gật đầu, chưa no thì lắc đầu nhé."

Cậu bé gật đầu trước, rồi lại lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời nồi chân giò đang ninh thơm phức. Lâm Dịch bật cười: "Là bụng đã no rồi, nhưng vẫn còn thèm thịt đúng không nào?"

Cậu bé nhìn kỹ vẻ mặt của anh rồi từ từ gật đầu. Lâm Dịch xoa xoa cái bụng nhỏ của cậu bé: "Không sao, đợi đến lúc ăn tối bụng sẽ đói lại, lúc đó chúng ta sẽ được ăn thịt thỏa thích."

Cậu bé nhìn anh, đôi mắt to tròn chớp chớp.

Bốn giờ bốn mươi lăm phút, tiếng chuông tan học vang lên rộn rã, học sinh từ lớp một đến lớp bốn của trường tiểu học Kim Sơn ùa ra như ong vỡ tổ.

Những học sinh tiểu học lớp dưới xếp thành hàng ngay ngắn dưới sự hướng dẫn của giáo viên rồi đi ra khỏi cổng trường. Một bé gái buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, trên vai đeo chiếc cặp sách màu xanh đậm hơi bạc màu, bước đi trong hàng của lớp một hai.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến cổng trường. Mấy đứa nhóc thấy phụ huynh đang chờ sẵn, nghe cô giáo hô giải tán liền reo hò như chim sổ l*иg, gọi "ba ơi, mẹ ơi, ông ơi, bà ơi, ông ngoại ơi, bà ngoại ơi" rồi ùa về phía người nhà.

Hứa Thần Nguyệt ngước nhìn cây tùng lớn ở cổng trường. Dưới gốc cây, một cô bé cũng buộc tóc đuôi ngựa, đeo cặp sách màu xanh lam đang đứng đó. Trông cô bé lớn hơn Hứa Thần Nguyệt nhiều. Đôi mắt Hứa Thần Nguyệt sáng lên, chạy lon ton đến gọi: "Chị Toa Toa!"

Lý Toa Toa đứng dưới gốc cây gật đầu đưa tay nắm lấy tay cô bé. Thế là, dưới gốc cây tùng lớn, từ một cô bé chờ người đã có thêm một cô bé nữa.

Chẳng bao lâu sau, một cậu bé đeo kính, từ tóc đến da, ngay cả lông mi cũng trắng bệch bước ra, im lặng đứng cạnh hai cô bé. Vài phút sau, một cô bé gầy gò nhỏ nhắn cũng đến.

Lý Toa Toa, lớn tuổi nhất, năm nay học lớp bốn lên tiếng: "Đi thôi, về nhà."

Bốn đứa trẻ cùng nhau đi sang bên kia đường. Khi đi ngang qua mấy quán bán đồ chiên, bún riêu, khoai tây chiên, bánh thịt chiên ở cổng trường, bọn trẻ đều không kìm được mà nuốt nước miếng ừng ực. Cuối cùng, chúng vẫn đi đến trạm xe buýt để chờ xe.

Hứa Thần Nguyệt nhỏ tuổi nhất trong bốn đứa không nhịn được lại nhìn về phía quầy hàng ăn vặt đang có rất đông người vây quanh, nuốt nước miếng rồi khẽ hỏi: "Chị Toa Toa ơi, tối nay mình ăn gì?"

Lý Toa Toa lắc đầu: "Chị không biết, đợi anh An Kiêu về rồi hỏi anh An Kiêu nhé."

"Nhưng mà, chẳng phải Đầu Trọc nói hôm nay ông ta đi sao, còn có người mới đến thay nữa?"

Người vừa nói là Triệu Tiểu Thiến. Cô bé năm nay chín tuổi nhưng gầy gò nhỏ nhắn trông không khác gì đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Cô bé nói nhỏ: "Người mới đến có chuẩn bị đồ ăn cho tụi mình không ạ?"

"Hừ, mấy người đó chẳng bao giờ chuẩn bị đâu!"

Lý Toa Toa trả lời chắc nịch: "Mấy người chăm sóc đều như nhau cả thôi, chẳng ai thật lòng muốn đến chăm sóc chúng ta đâu. Đầu Trọc là tốt nhất trong số những người từng chăm sóc chúng ta rồi, ít ra ông ta còn cho chúng ta tiền tiêu, chỉ mong người mới đến này cũng được như Đầu Trọc là tốt rồi."

Từ quán ăn vặt gần đó, từng đợt hương thơm quyến rũ bay đến, bụng của bốn đứa trẻ đều réo lên ọc ọc. Chẳng mấy chốc xe buýt đến, một đám trẻ con chen nhau lên xe, không ít đứa cầm bánh thịt trên tay, bưng khoai tây chiên ăn ngon lành, mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp khoang xe khiến bốn đứa trẻ lại càng thêm đói bụng.