"Đúng là nên thế." Bà chủ nhìn Chu Lai đang đứng cạnh xe đẩy dán mắt vào miếng thịt nói: "Mấy đứa trẻ này đều đáng thương lắm."
Bà ấy dừng lại, liếc sang cửa hàng đối diện: "Ôi, có khách vào rồi, chị về đây."
Lâm Dịch nói: "Chậm rãi thôi ạ, cảm ơn chị."
Bà chủ đáp: "Cảm ơn gì chứ, cậu mua đồ ở chỗ chị, chị phải cảm ơn cậu mới đúng."
Bà chủ đi rồi, Lâm Dịch đóng cổng sắt lại. Anh xem giờ, là ba giờ rưỡi chiều, anh nhớ giờ tan học của bọn trẻ. Năm đứa trẻ đang học tại trường tiểu học Kim Sơn cách viện phúc lợi không xa, lần lượt học lớp một, hai, ba, bốn và sáu. Trong đó, các lớp một, hai, ba, bốn tan học lúc bốn giờ bốn mươi lăm phút chiều, còn lớp sáu tan học lúc năm giờ rưỡi chiều.
Theo như người chăm sóc trước đây nói, bốn đứa nhỏ sau khi tan học sẽ cùng nhau về nhà, còn đứa lớn nhất thì không cần đưa đón nữa.
Lâm Dịch cũng không định đi đón bọn trẻ, dù sao anh cũng không quen ai, bọn trẻ cũng không biết anh nên đến cổng trường cũng vô ích.
Còn hai tiếng nữa bọn trẻ mới về hết, anh có thể bắt đầu nấu cơm được rồi.
Ông chủ hàng thịt đã giúp anh cạo sạch lông chân giò, rửa sạch rồi chặt thành miếng vừa ăn. Lâm Dịch rửa lại chân giò bằng nước sạch, cho vào nồi nước lạnh luộc sơ hai lần để loại bỏ hết bọt bẩn.
Sau đó, anh thắng đường rồi cho chân giò vào xào đến khi lên màu cánh gián đẹp mắt, thêm gừng, gia vị và vài quả ớt khô vào đảo đều tay, rồi nêm nước tương, hắc xì dầu, một chút muối vừa ăn. Cuối cùng, anh đổ bia vào, thêm chút nước nữa rồi bắt đầu ninh.
Chân giò đang ninh, các món khác cũng không cần vội. Lâm Dịch quay đầu lại thấy Chu Lai đang đứng ở cửa bếp, mắt tròn xoe nhìn vào bên trong với vẻ tò mò, hai tay thì trống trơn. Xem ra nửa miếng bánh tam giác nhỏ đã bị cậu bé xử lý xong rồi.
Lâm Dịch vẫy tay gọi cậu bé: "Vào đây nào."
Chu Lai nhìn anh, cậu bé bé tí teo đứng đó không nhúc nhích. Lâm Dịch thấy vậy nhanh chóng lấy ra một quả chuối: "Này, em đến ăn chuối đi."
Thấy có đồ ăn cậu bé mới động đậy, từng bước từng bước tiến lại gần, mắt không rời quả chuối nhưng vẫn giữ khoảng cách chừng một mét với Lâm Dịch.
Lâm Dịch bóc vỏ chuối. Quả chuối rất dài, mà cậu bé mới ăn nửa miếng bánh tam giác, chắc chắn không thể ăn hết được cả quả. Cho dù có ăn hết thì anh cũng không thể để cậu bé ăn nhiều như vậy. Vì vậy, anh bẻ hơn nửa quả để lại một mẩu nhỏ bọc trong vỏ chuối rồi chìa ra cho đứa bé: "Em ăn đi."
Đứa bé cũng chẳng so đo việc quả chuối ngon lành bị mất đi hơn nửa, nhận lấy rồi bắt đầu ăn ngon lành. Lâm Dịch cũng ăn phần chuối lớn trong tay mình. Đây là quả chuối chín mà anh cố tình chọn, trên vỏ đã lấm tấm những đốm nâu, ăn vào có vị ngọt thơm thuần khiết, mềm mại dẻo quánh, hoàn toàn không có vị chát.
Đương nhiên, vị chát chỉ là thứ yếu, chuối chưa chín kỹ ăn vào có thể gây đầy bụng. Người lớn thì không sao, trẻ con mà bị đầy bụng thì rất khó chịu. Những chuyện như vậy có thể tránh được thì nên tránh.
Vừa ăn chuối, Lâm Dịch vừa quan sát cậu bé. Chu Lai vẫn ăn ngấu nghiến như mọi khi, chuối tuy mềm nhưng đối với trẻ con mà ăn quá nhanh thì cũng có thể bị nghẹn.
Thế là anh mở hộp sữa, đổ một ít ra bát rồi đưa cho cậu bé. Chu Lai vừa ăn xong chuối, hai tay bưng bát uống ừng ực một hơi. Cậu bé uống liền mấy ngụm rồi đặt bát xuống, sữa đã cạn đáy. Cậu bé thỏa mãn thở ra một hơi, trên ria mép dính đầy sữa trắng xóa trông rất ngộ nghĩnh.