Từ sau vụ Viên phủ, triều đình không ai dám xem thường Thương Duệ nữa.
Một thiếu niên chưa đầy hai mươi, tay nhuốm máu mà nét mặt vẫn bình thản, chỉ có thể là người sinh ra để bước lên quyền lực.
Nhưng hắn lại không vội tiến thêm, trái lại lùi về, giữ im lặng vài tháng.
Trong khoảng thời gian đó, Thương Duệ bắt đầu thường xuyên lui tới phủ hoàng tử Cảnh Thời — lấy danh nghĩa “báo cáo quân sự”, “xin chỉ đạo về các đơn vị biên cương” hoặc “thỉnh ý về sách lược phòng thủ”.
Ban đầu, những người trong phủ còn ngạc nhiên. Một thiếu tướng trẻ, dám đích thân đến cầu kiến hoàng tử mà không qua trung gian — có phần mạo muội.
Nhưng Cảnh Thời không hề trách. Y còn tiếp đón rất ôn hòa.
Sau ba lần, mười lần, tần suất cứ đều đặn như thế, y đã bắt đầu quen với hình bóng ấy trong thư phòng.
Thương Duệ khi thì bày ra vài bản đồ, hỏi về hướng phòng thủ khu vực giáp Nam Lăng. Khi lại lấy lý do có mật thư báo quân địch sắp lén đột kích, dâng kế sách phòng ngừa.
Lần đó, quả thực có thích khách trà trộn vào đoàn khách từ Bắc Cương tiến vào kinh. Thương Duệ sớm đã phát hiện dấu hiệu qua văn kiện, lặng lẽ báo riêng cho Cảnh Thời.
Đêm ấy, y ra lệnh âm thầm điều động lính gác, dẹp loạn trong bóng tối không ai hay biết.
Sáng hôm sau, Cảnh Thời đứng trong thư phòng, cầm ly trà nóng, hỏi: “Sao ngươi lại đoán được có thích khách?”
Thương Duệ mỉm cười: “Thần có thói quen… không tin vào sự trùng hợp.”
“Ngươi thông minh hơn tuổi rất nhiều.”
“Đa tạ điện hạ khích lệ.”.Giọng điệu khiêm cung, ánh mắt cúi xuống. Nhưng bên trong, hắn đang đo lường từng phản ứng của đối phương.
Dần dần, Cảnh Thời bắt đầu tin tưởng.
Không chỉ là những chuyện liên quan đến biên cương — thậm chí những công việc trong phủ như rà soát sổ sách, điều chỉnh binh lính phụ trách an ninh, cũng giao cho Thương Duệ góp ý.
Có lần y nói: “Ngươi không chỉ là võ tướng, đầu óc còn hơn khối người trong triều.”
Thương Duệ chỉ đáp: “Là nhờ được ở gần người sáng suốt như điện hạ.”
Lời nói khéo léo, vừa đủ để không bị xem là nịnh bợ. Nhưng ẩn sau đó, là cả một tính toán sâu xa.
Mỗi lần được ở lại phủ lâu hơn, hắn đều âm thầm ghi nhớ: Cảnh Thời thích trà loại nào, thường thức canh vào giờ nào, thậm chí sách đọc dở đặt ở trang bao nhiêu.
Từng chi tiết nhỏ nhất, hắn đều khắc vào lòng. Không phải vì muốn làm người hầu tận tụy. Mà vì hắn đang chuẩn bị để trở thành người duy nhất có thể thay thế tất cả.
Cảnh Thời thân cận với ai, hắn sẽ dần khiến người đó rút lui.
Cảnh Thời dựa vào người nào, hắn sẽ thay thế vị trí ấy.
Từng bước một, không vội, không gấp.
Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Dần dần… người sẽ chỉ có thể dựa vào ta.”
Đêm đó, khi rời phủ, Thương Duệ đứng một mình trước cổng, ngẩng đầu nhìn trời.
Gió xuân về lạnh, nhưng hắn không thấy lạnh. Bởi vì trong lòng, đã có ngọn lửa không thể tắt. Không phải lửa tình si. Mà là một ngọn lửa thiêu đốt tất cả lý trí.
Hắn đã bắt đầu con đường này, sẽ không dừng lại nữa.