Trong hoàng cung, người tranh ngôi vị không ít. Nhưng trong số mười mấy hoàng tử, người khiến Cảnh Thời phải cảnh giác nhất chính là Tiêu Cảnh Du, tứ hoàng tử.
Cảnh Du không dịu dàng, không ôn hòa. Hắn luôn thể hiện rõ dã tâm, ánh mắt như rắn độc nhìn mọi thứ đều là con mồi. Dù không được tiên hoàng yêu thích, hắn lại có hậu thuẫn mạnh mẽ từ mẫu tộc và một vài đại thần thủ cựu.
Cảnh Thời từng nhiều lần bị hắn đâm sau lưng một cách kín đáo, không thể kết tội.
Thương Duệ biết điều đó... Càng biết rõ hơn, nếu muốn bảo vệ một người, thì tốt nhất là nhổ sạch kẻ có khả năng gây hại từ trong trứng nước.
Cho nên hắn bắt đầu điều tra Cảnh Du. Không phô trương, không để ai nghi ngờ. Hắn lặng lẽ sai người tiếp cận quản sự của phủ hoàng tử, dùng bạc, dùng thuốc, dùng cả lời hứa sẽ cứu mạng.
Cuối cùng, hắn có được thứ mình cần – một bức thư. Nét mực nhòe nhẹ, nhưng đủ rõ để thấy ấn tín ngoại bang.
Cảnh Du… đang cấu kết với sứ thần Nam Lăng. Mưu đồ không đơn giản đó là mua vũ khí từ phương Bắc, vận chuyển qua đường thủy để tích trữ trong đất kinh thành.
Nếu không ngăn chặn, một ngày nào đó, hắn đủ lực để tạo phản trong kinh giữa lòng trung tâm, thì ai còn kịp xoay chuyển?
Thương Duệ đọc thư, ngón tay siết lại. Hắn không giận dữ, cũng không run rẩy... Chỉ thản nhiên viết một phong thư khác bắt chước nét chữ Cảnh Du, giả làm hồi đáp cho sứ thần Nam Lăng, hẹn điểm gặp để “giao hàng”.
Rồi sai người lặng lẽ chuyển đến tay Cảnh Du như một cạm bẫy mềm.
Quả nhiên, Cảnh Du tưởng thư từ ngoại bang thực sự đến, sai người vận chuyển vũ khí đến đúng điểm hẹn – khu ngoại thành phía Tây.
Đêm hôm đó, Thương Duệ đã điều động binh lính kín đáo vây quanh khu vực ấy. Đúng giờ hẹn, xe hàng tiến đến. Hắn đứng trong bóng tối, mắt lạnh băng theo dõi từng thùng vải được mở ra bên dưới là đao kiếm sắc bén, cả hỏa dược.
“Bắt lấy.”
Lệnh vừa ra, không một ai kịp phản ứng. Người của hoàng tử thứ tư bị bắt sống, cả xe hàng bị tịch thu.
Sáng hôm sau, tin truyền khắp triều.
Tiên hoàng đích thân lệnh tra xét và tìm ra sổ sách giao dịch ngầm, được người trong phủ Cảnh Du khai báo đầy đủ.
Không còn đường chối cãi.
Tiêu Cảnh Du bị phế truất, giam lỏng trong phủ, mất toàn bộ quyền lực. Một người từng ngạo nghễ, giờ chỉ còn là tù nhân trong l*иg son.
Trong điện Thái Hòa, khi nghe tin ấy, Cảnh Thời đứng dậy, khẽ cúi đầu: “Thần đệ không dám vui mừng trước hoạ của huynh trưởng… nhưng nếu có thể khiến quốc gia yên ổn thêm một phần, thì là điều nên mừng.”
Tiên hoàng gật đầu, chỉ đáp: “Con luôn là người biết nghĩ cho đại cục.”
Không ai biết đứng phía sau, là một thiếu niên mang áo giáp nhẹ, đang im lặng chắp tay, cúi đầu thật sâu.
Không vì kính ngưỡng triều đình. Mà vì lòng hắn vừa dâng lên một niềm thỏa mãn khó tả.
Cảnh Thời tưởng đó là cơ hội trời cho. Tưởng vận may giúp mình giảm bớt một đối thủ.
Chỉ có Thương Duệ biết rõ – vận may, chỉ đến khi có kẻ dọn đường bằng máu. Hắn không cười. Cũng không tỏ ra cao hứng. Chỉ quay lưng, rời khỏi điện, ánh mắt khẽ tối lại trong khoảnh khắc.
“Đây… chỉ mới là khởi đầu.”