Vân Hạ Sơ

Chương 10: Quyến Lực Bước Đầu

Khi một người bắt đầu bước chân lên bậc thềm quyền lực, cũng là lúc hắn nhận ra... mỗi bước đi đều dính máu.

Thương Duệ được khen thưởng sau chiến thắng ở biên cương, còn chưa ấm chỗ trong triều thì sóng ngầm đã dậy.

Một đại thần lão luyện – Viên Quý – đứng giữa nghị đường, tay cầm tấu chương, lớn tiếng hạch sách:

"Chiến báo này không rõ ràng, quân số kẻ địch không có bằng chứng. Một tân tướng non nớt, chưa từng trấn giữ, lại có thể phá quân Bắc Di? Chẳng lẽ triều đình ta dễ bị dối gạt như vậy?"

Lời lẽ sắc bén, ánh mắt đầy nghi ngờ. Mấy kẻ đứng sau Viên Quý lặng lẽ cúi đầu, như đã sắp đặt từ lâu.

Thương Duệ đứng giữa đại điện, ánh mắt bình lặng, không cãi một câu.

Tiên hoàng chỉ cau mày, chưa vội kết luận. Nhưng thế là đủ một dấu ngờ gieo vào giữa triều đình, sẽ nảy thành hoài nghi, rồi biến thành con dao đâm sau lưng.

Đêm hôm đó, trời đổ mưa.

Hắn ngồi trong phòng, cầm chén trà lạnh, im lặng rất lâu.

Một cận vệ thân tín bước vào, quỳ một gối: “Ngài có lệnh gì?”

Không một chút do dự, hắn nói: “Đêm nay, Viên phủ... không cần giữ lại ai.”

“… Bao gồm cả trẻ nhỏ?”

Hắn nhìn ra cửa sổ. Mưa rơi lách tách lên mặt đất.

“Hắn muốn gϊếŧ ta bằng lời, ta chỉ trả lại bằng hành động.”

“Không ai được sống.”

Lệnh đã ban. Máu đã đổ.

Sáng hôm sau, kinh thành rúng động.

Viên phủ – ba đời danh gia vọng tộc – trong một đêm, bị thiêu thành tro bụi. Người ngựa chết không toàn thây. Quan phủ đưa tin: cháy do bất cẩn.

Nhưng người biết nhìn thì hiểu đây là cảnh cáo, là máu.

Là tín hiệu: Thương Duệ không phải đứa trẻ dễ bắt nạt nữa.

Cảnh Thời đến tìm hắn vào chiều cùng ngày. Y không mang tùy tùng, chỉ một mình đứng trước thư phòng.

Thương Duệ mở cửa, mời vào, không hỏi lý do.

Trong phòng vắng, hương mực còn chưa khô, một bản chiến đồ dang dở trải trên bàn.

Y không nói gì ngay, chỉ ngồi xuống, nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi làm phải không?”

Thương Duệ đặt bút xuống. Gió từ khung cửa thổi vào, khiến ngọn đèn lay động.

“Ta làm.”

Không phủ nhận. Không e ngại.

Cảnh Thời siết chặt tay, giọng trầm xuống: “Ngươi có thể lựa cách khác. Đưa bằng chứng phản lại, chứng minh chiến công. Vì sao phải… gϊếŧ sạch như thế?”

“Bởi vì ta không tin lời có thể cứu mạng ta. Chỉ có lưỡi kiếm mới khiến bọn họ câm miệng.”

“… Ngươi đang tự đẩy mình vào hố sâu.”

Thương Duệ bước đến gần, dừng lại trước mặt y.

“Người nói đúng. Ta đang rơi… nhưng nếu ở đáy hố có người, thì ta bằng lòng.”

Cảnh Thời ngẩng đầu và ánh mắt hắn lúc này, thật khiến người lạnh sống lưng.

Nó không còn là sự tôn kính hay cảm mến. Mà là… độc chiếm, điên dại, sẵn sàng đốt cả thế gian để giữ lại một người.

Y khẽ nói: “Ta không muốn thấy ngươi thành kẻ phản nghịch.”

Thương Duệ cười nhạt.

“Nếu trở thành phản nghịch giúp ta ở bên người – thì ta nguyện làm.”

“Dù sau cùng, chính tay người là kẻ gϊếŧ ta?”

Hắn im lặng một chốc rồi đáp: “Nếu đến ngày đó… thì chí ít, ta đã từng có người.”

Đêm buông, gió qua mái ngói réo dài như tiếng than.

Trên giấy, hắn viết tên Viên Quý rồi đốt đi.

Không phải để tưởng niệm... Mà là để nhắc nhở bản thân: một khi đã bước lên con đường này, sẽ không có lối quay đầu.