Cửa phòng lần nữa mở ra, Lavelle đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Cậu đã sấy khô tóc, thay một bộ quần áo chỉnh tề. Nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị xuống lầu, mẹ cậu lại vừa vặn đi lên.
Người phụ nữ trong bộ trang phục sang trọng, nhìn thấy con trai mình, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
Bà nhíu mày nhìn Lavelle: “Con định mặc như vậy sao?”
Chàng thiếu niên chỉ mặc một bộ đồ ở nhà thường mặc. Tuy trang phục này có phần tùy tiện, nhưng hoàn toàn không có điểm gì thất lễ hay không phù hợp. Đối với một buổi gặp gỡ thông thường thì như vậy đã là quá đủ, có thể nói, cậu ăn mặc gọn gàng đến nỗi không thể bắt bẻ.
Thế nhưng, Lavelle vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “... Con xin lỗi, mẹ.”
“Là con không để ý đủ.”
Phản ứng đó, giống như đã lặp lại hàng trăm, hàng ngàn lần rồi vậy.
Nhìn con như vậy, sắc mặt người phụ nữ dần dịu lại, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn.
Bà thở dài, tiến lại gần cậu thiếu niên đang cúi đầu, đưa bàn tay đeo đầy nhẫn nâng mặt cậu lên.
“Lavelle, con phải nhớ rõ, con là đứa con duy nhất của mẹ, là người thừa kế chính thống duy nhất của gia tộc Cromwell.”
“Tương lai của con là kế thừa toàn bộ sản nghiệp của Cromwell. Mọi thứ của con đều phải là tốt nhất.”
Mẹ cậu nói, gương mặt bỗng trở nên có phần dữ tợn: “Chẳng lẽ con muốn để mấy đứa con hoang mà lũ đàn bà hạ tiện ngoài kia sinh ra cướp mất tất cả của con sao? Hả?”
Bà nắm lấy vai Lavelle, ánh mắt nhìn xoáy vào cậu: “Con có thể đính hôn với Edwin, con có biết đó là cơ hội khó khăn đến mức nào không? Biết bao gia đình đã cố gắng vẫn không thể vươn tới nhà Brentel! Con chẳng lẽ không hiểu điều đó sao?”
“Hôn ước với Edwin chính là lợi thế lớn nhất của con! Lavelle, chẳng lẽ mẹ nói với con từng ấy vẫn chưa đủ sao?”
“Nếu không nhờ Edwin, thì cha con sao có thể coi trọng con như bây giờ? Hả?”
“Nhìn đi! Cả Ellen – con đĩ đó – sinh ra một đứa con hoang mà cũng dám ngang nhiên sống cùng mái nhà với con – một đứa con của chính thất đàng hoàng! Mà Edwin thì sao? Cả buổi chiều gần như đều cười đùa với nó! Đến mẹ còn nhìn ra, chẳng lẽ cha con lại không thấy?!”
“Vậy tiếp theo thì sao? Chẳng lẽ con cứ đứng nhìn Edwin vứt bỏ con, rồi quay lại theo đuổi cái thứ con hoang đáng chết kia à? Khi hai đứa nó ở bên nhau rồi, con nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra? Con chịu nổi không? Hả? Chẳng lẽ con cũng muốn lặp lại bi kịch của mẹ sao? Hả?”
Tới câu cuối cùng, người phụ nữ gần như đã rối loạn thần kinh.
Bà siết chặt lấy vai Lavelle, gần như phát cuồng mà lay mạnh cậu: “Tỉnh táo lại đi! Lavelle! Đi làm Edwin vui lòng, bất kể phải làm gì, chỉ cần khiến nó hài lòng! Biết chưa?!”
Bà nhỏ người, dù dùng toàn bộ sức lực cũng chẳng thể lay chuyển một chàng trai sắp trưởng thành.
Nhưng dù cơ thể vẫn đứng vững, Lavelle lại giống như con thuyền nhỏ chao đảo giữa cơn bão tố.
Cậu cúi đầu, từ đầu đến cuối chẳng ai thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu.
Mãi đến khi mẹ cậu nói xong, cậu mới cất giọng rất khẽ: “... Con biết rồi, mẹ.”
“Con sẽ làm theo lời mẹ.”
Nghe con trai cam kết, người phụ nữ cuối cùng cũng dịu lại.
Bà lại trở nên nhẹ nhàng, âu yếm kéo tay Lavelle: “Mẹ biết, con từ trước đến nay luôn là đứa con ngoan.”
“Đi thôi, bé cưng.”
“Để mẹ chọn cho con một bộ đồ khác.”
“Tin mẹ đi, Edwin sẽ thích.”