Lavelle tắm xong, tóc vẫn còn ướt, liền từ trong phòng tắm bước ra.
Do đây là phòng tắm dự phòng, bên trong không có sẵn quần áo vừa với vóc dáng của cậu, chỉ có một chiếc áo choàng tắm tiêu chuẩn rộng thùng thình.
Chiếc áo choàng ấy rõ ràng là quá to, Lavelle dù không ưa nhưng cũng chẳng còn cách nào, đành miễn cưỡng khoác tạm lên người, tính toán sẽ nhanh chóng về phòng thay đồ.
Chỉ là cậu không ngờ mới vừa bước ra khỏi phòng tắm, còn chưa đi được hai bước, đã đυ.ng mặt vị hôn phu của mình.
Áo sơ mi của Edwin Brentel có vết ướt loang lổ, trông như vừa bị nước trà hắt vào, mà ngay sau lưng hắn, chính là cậu em trai “trên danh nghĩa” của Lavelle. Người kia ôm trong tay một bộ quần áo sạch, cả người toát lên vẻ rụt rè như một bông hoa trắng nhỏ, gương mặt đầy vẻ ngượng ngùng, áy náy và... nhu nhược.
Tâm trạng Lavelle ngay lập tức lại rơi xuống đáy vực.
Cậu khoanh tay, lạnh lùng nhìn hai người kia, vừa định mở miệng mỉa mai vài câu, thì không ngờ có người còn lên tiếng nhanh hơn.
Edwin nhìn thấy cậu, lông mày liền cau chặt lại.
Phải nói thật vị hôn phu của Lavelle đúng là một người đàn ông điển trai đến mức không thể phủ nhận, thân hình cao lớn, chân dài eo thon, dáng người chuẩn từng li từng tí. Gương mặt tuấn tú với hàng mi rậm và đôi mắt sâu hút, đậm chất lính gác Hoàng gia. Trong bảng xếp hạng thường niên “Lính gác đế quốc được khao khát nhất” do Học viện Quân sự Hoàng gia tổ chức, Edwin Brentel luôn giữ vững vị trí top 3 suốt ba năm liền.
Lavelle cũng từng vì điều đó mà tự hào không ít lần người mà các người mơ tưởng chính là vị hôn phu của tôi.
Nhưng cũng chính kẻ "khát khao của hàng vạn dẫn đường ấy", từ đầu đến cuối lại luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với Lavelle.
Edwin cau mày nhìn Lavelle, ánh mắt lướt qua mái tóc còn ướt sũng, làn da trắng nõn lộ ra khỏi chiếc áo choàng quá khổ, và cánh tay gầy mảnh như ngó sen của cậu.
Ánh mắt ấy như thể đang nhìn thấy một con ruồi phiền toái.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Lavelle nghe xong suýt thì bật cười vì tức.
“Tôi làm gì? Anh không có mắt thì cũng nên nhìn cho kỹ chứ?”
Cậu cười lạnh, giọng đầy mỉa mai: “Tôi tắm một cái thôi, thế mà cũng phạm vào luật trời chắc?”
“Còn anh thì sao? Ngược lại tôi mới muốn hỏi đấy, rốt cuộc hai người các anh đang làm gì ở đây?”
Lời của cậu vừa dứt, Edwin đã hiện rõ vẻ khó chịu, tuy vẫn giữ giọng kiềm chế: “Cậu đừng vô lý như vậy. Tôi chỉ không cẩn thận làm đổ trà, giờ đang định thay quần áo.”
Lavelle liếc mắt sang cậu em trai đang nép phía sau Edwin, giọng đầy châm chọc: “À, thế là anh không cẩn thận thật sao? Hay là người khác không cẩn thận, nhưng lại được anh che chắn bảo vệ kỹ thế cơ à?”
Edwin càng lúc càng nhíu mày, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Lavelle, cậu nên lý trí một chút. Tôi biết cậu không thích Ellen, nhưng tại sao lại không thể rộng lượng hơn? Đừng luôn tìm cách làm khó em ấy.”
Lavelle vốn còn giữ chút lý trí, nhưng nghe đến câu này thì suýt bùng nổ: “Tôi không nói lý?! Edwin Brentel, chính anh mới là kẻ không có lý đấy.”
Ngay lúc cậu sắp nổi giận, một giọng nói yếu ớt len vào.
Chỉ thấy Ellen ôm bộ quần áo, khẽ thò đầu ra từ sau lưng Edwin, dè dặt nói: “... Anh trai đừng giận. Là do em không tốt, bất cẩn làm nước đổ lên người anh Edwin. Anh Edwin chỉ vì thương em nên mới nói giúp em thôi.”
Ellen dừng một chút, rồi như thể vô tình mà liếc về phía phòng khách, tiếp tục nhỏ giọng: “... Hơn nữa, cha vẫn còn đang chờ trong phòng khách. Anh trai đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận, mau vào thay đồ đi.”
Vừa nghe đến chữ "cha", Lavelle lập tức im bặt.
Cậu siết chặt nắm tay, trầm mặt toan vòng qua hai người kia để đi lên lầu, không ngờ lại bị Edwin giữ tay lại giữa đường.
Hắn dùng tư thế cao ngạo mà nhìn cậu, ánh mắt băng lạnh, giọng tuy nhỏ nhưng lại sắc như dao cắt:
“Quần áo không chỉnh tề.”
“Không thể ra gặp người.”
Lavelle lập tức hất tay hắn ra.
Cậu không hay biết, đôi mắt mình đã ửng đỏ vì tức giận như một nốt chu sa trong tuyết trắng, bướng bỉnh mà đau đớn.
Không nói thêm lời nào, cậu sải bước lên lầu.
Vừa vào đến phòng ngủ, Lavelle liền hít sâu một hơi thật dài, sau đó RẦM!
Một cú đấm nặng nề giáng thẳng lên tường.
Cậu không ngừng đánh thêm vài cú nữa, cho đến khi các khớp tay trầy xước, rớm máu, mới miễn cưỡng dừng lại.
“Đồ khốn kiếp…”
Lavelle thở hổn hển, giọng uất nghẹn, đầy oán giận.
Nhưng bên dưới lớp giận dữ ấy... lại còn xen lẫn một chút tủi thân và không cam lòng đến đau lòng.
“Đều là... lũ khốn kiếp!”