Đối diện với ánh mắt như vậy, Thẩm Chi Bắc khẽ quay đi, nhìn xuống sàn nhà.
Phản ứng này, Cố Nam cũng không thấy lạ.
Hôm qua cô vừa chuốc thuốc người ta, hôm nay đã quay sang thề thốt sẽ bảo vệ cả đời — thử hỏi ai mà tin cho được?
Cho nên, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để kiên trì lâu dài rồi.
Khoảnh khắc Cố Nam nghiêm túc nhìn cô nói những lời đó, Thẩm Chi Bắc quả thật có chút dao động. Nhưng chỉ một giây sau, cô lại nhớ đến đêm hôm đó, nhớ đến những gì mình đã trải qua… những lời đè nặng trong lòng không kìm được bật ra: “Mẹ em và mommy em đều là những người rất tốt. Sao em lại thành ra như vậy?”
Nghe được câu hỏi ấy, Cố Nam lập tức nhớ đến giấc mơ kỳ lạ vừa rồi.
Những gì xảy ra trong mơ... khiến cô không thể không tin là thật.
Cô không có ký ức gì trước tám tuổi. Từ sau tám tuổi thì sống trong viện mồ côi.
Vì muốn sớm ngoi lên khỏi đáy xã hội, cô đã làm việc ngày đêm, vất vả đến mức kiệt sức. Cuối cùng vừa mới có được nhà, có được xe thì chết vì lao lực — rồi xuyên sách.
Tệ hơn nữa, thời điểm cô xuyên đến lại cực kỳ xui xẻo, vừa vào là phải thay nguyên chủ gánh cả đống tội lỗi.
Để bù đắp cho Thẩm Chi Bắc — người bị hại — cô thực sự đã chịu một trận “giáo dục yêu thương” từ trong ra ngoài.
Đến cuối cùng mới phát hiện, thân thể này… thật ra vốn chính là của cô.
Còn người đã làm ra mọi chuyện — lại là “cái bóng” của cô.
Trước đây, Cố Nam từng nghi ngờ, thậm chí hoài nghi bản thân không phải là “Cố Nam thật sự” — bởi vì cô thường vô thức cảm thấy gần gũi với Cố Thiên Sinh và Doãn Nguyệt Hoa, thậm chí cả chú Toàn. Thỉnh thoảng cô còn bật ra những lời gọi thân mật đến mức kỳ lạ, không thể kiểm soát nổi.
Giờ thì cô đã hiểu tất cả rồi.
Vì cô vốn chính là Cố Nam của thế giới này.
Cô từng sống ở đây tám năm. Tình cảm của cô dành cho họ... đều là thật.
Cố Nam lập tức cảm thấy tâm trạng tệ hại đến cực điểm.
Cô úp mặt thẳng vào gối, chẳng thèm để ý má vẫn còn sưng, hay cảm giác khó thở vì ngạt, nghèn nghẹn giọng rầu rĩ nói:
“Chắc là bị quỷ nhập rồi...”
Hai người rơi vào khoảng lặng.
Thẩm Chi Bắc không nói gì, lặng lẽ rời khỏi phòng — cũng giống như lúc cô lặng lẽ bước vào.
Khi Cố Nam giật mình nhận ra thì Thẩm Chi Bắc đã không biết rời đi từ lúc nào.
Cô cũng không quan tâm, cứ thế nằm rạp trên giường, nhìn chằm chằm vào tấm thảm, để mặc cho đầu óc trôi tuột theo đủ loại suy nghĩ.
Không biết đã bao lâu, đột nhiên cô mất hẳn ý thức.
Sáng hôm sau, khi chú Toàn gõ cửa gọi Cố Nam xuống ăn sáng, ông lại một lần nữa hoảng hốt đến mức phải mời bác sĩ tới nhà.
Vì Cố Nam sốt cao.
Alpha thể chất vốn mạnh mẽ, rất hiếm khi ốm đau.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Nam chỉ từng bị ốm nặng một lần khi tám tuổi. Những lần sau đó, cho dù có bị Cố Thiên Sinh đánh, hôm sau cũng vẫn có thể tung tăng như không.
Thế mà lần này, cô lại sốt hơn ba mươi chín độ, còn sốt đến mức hôn mê. Việc này đã không còn là chuyện nhỏ nữa.
Cố Thiên Sinh và Doãn Nguyệt Hoa lập tức gác hết công việc, ở nhà chụp cả đống ảnh ghi lại khoảnh khắc gương mặt con gái đỏ bừng vì sốt cao, để... làm kỷ niệm.
Thẩm Chi Bắc bị kéo đến xem “hiện trường”, đứng kẹp giữa hai người vợ chẳng biết nghiêm túc là gì, lâm vào tình cảnh cực kỳ ngượng ngùng, chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Hiện tại, việc cô không buông lời châm chọc Cố Nam nào đó đã là mức độ tử tế lớn nhất mà cô có thể làm rồi.
Cố Thiên Sinh và Doãn Nguyệt Hoa khẽ liếc nhau, ngầm hiểu.
Giờ chuyện đã thành như vậy, mà Thẩm Chi Bắc cũng đã gật đầu kết hôn với Cố Nam, thì với tư cách là mẹ, họ tất nhiên phải tìm cách vun vén cho cả hai.
Không thể để hai đứa trẻ cứ giữ thái độ như vậy bước vào hôn nhân — như thế sẽ khổ cả đời.
Cố Thiên Sinh và Doãn Nguyệt Hoa đều là người từng trải, chỉ cần nhìn là biết — Thẩm Chi Bắc hoàn toàn không có chút yêu thương nào với Cố Nam. Trong lòng cô ấy, phần lớn là phẫn uất và căm giận bị dồn nén.
Điều đó cũng bình thường. Ai gặp chuyện đó mà chẳng giận?
Nhưng đáng nói là — trong mắt Cố Nam cũng không thấy được chút tình cảm nào. Mà đã làm ra chuyện như suýt ép người khác đánh dấu, lẽ ra ít nhất cũng phải có một chút yêu thích làm nền. Không có thích, thì cũng phải có du͙© vọиɠ chiếm hữu chứ?
Thế mà, hoàn toàn không có gì. Chỉ thấy cô ấy rất nghiêm túc trong chuyện “chịu trách nhiệm”.