Hai người mẹ nghĩ mãi không hiểu nổi. Chỉ đành âm thầm quyết định: Từ nay về sau phải để ý thật kỹ. Nếu phát hiện con gái có ý định dại dột nào, thì phải nhanh chóng bóp chết từ trong trứng nước.
Mà trước hết, việc quan trọng là giúp Thẩm Chi Bắc xả bớt cảm xúc tiêu cực đang dồn nén trong lòng.
“Chi Bắc, có muốn chụp vài tấm không?” Doãn Nguyệt Hoa cười nói: “Alpha thể chất tốt lắm, muốn bắt được khoảnh khắc bệnh yếu thế này phải đợi rất lâu mới có cơ hội đấy.”
Vừa nói, bà vừa quyến rũ liếc xéo Cố Thiên Sinh một cái.
Cố Thiên Sinh nhún vai.
Thân thể cường tráng là lỗi của tôi chắc?
“Chờ con bé tỉnh dậy mà thấy mấy tấm hình này, thể nào cũng nổ tung.”
Dù miệng nói vậy, tay Doãn Nguyệt Hoa vẫn chụp lia lịa. Bà thậm chí còn nắm lấy tóc ngắn của Cố Nam, đổi kiểu rồi tiếp tục chụp.
Đương nhiên là phải chụp.
Thẩm Chi Bắc bất giác nhớ đến tấm ảnh mà Cố Nam từng chụp lén mình.
Chiếc điện thoại kia, Cố Nam chưa từng lấy lại. Cô đã kiểm tra kỹ rồi — đúng là chỉ chụp có một tấm duy nhất, và đã bị xóa sạch.
Nhưng cô vẫn không thể không thấy bực.
Xoá rồi... thì cũng đâu có nghĩa là chưa từng làm.
Về mặt đạo đức, cô không thể nào giống như Cố Nam, dám chụp mấy kiểu ảnh như thế.
Nhưng lần này là mẹ Cố Nam đích thân nhờ cô chụp những bức ảnh sẽ khiến Cố Nam phát điên vì xấu hổ — vậy thì cô chụp hoàn toàn yên tâm, không chút cắn rứt lương tâm.
Thẩm Chi Bắc mím môi, lấy chiếc điện thoại mới mà chú Toàn vừa mua giùm ra, lặng lẽ chụp từng tấm, từng tấm.
Sau đó cô tạo hẳn một thư mục, đặt tên là: Ảnh đe dọa, rồi gom hết mớ ảnh đó vào trong.
Cô còn đang chụp dở, chú Toàn đã lên tiếng báo bác sĩ đến rồi.
Có người ngoài, Doãn Nguyệt Hoa dù thế nào cũng phải giữ chút mặt mũi cho con gái. Bà tháo hết mấy búi tóc nhỏ rối tung trên đầu Cố Nam, còn chỉnh lại mái tóc giúp cô.
Bác sĩ vừa bước vào đã lập tức cắm truyền dịch cho Cố Nam, tiện thể quay sang bảo Thẩm Chi Bắc cũng nằm xuống, chuẩn bị tiêm thuốc giảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Dù sao cũng phải tiêm, thì tiêm cùng luôn cho tiện.
“Thuốc giảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ?” Cố Thiên Sinh và Doãn Nguyệt Hoa vẫn chưa đi, vừa nghe tới hai chữ đó liền sững lại.
Cố Thiên Sinh cau mày: “Tiêm cho Chi Bắc thuốc giảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ? Tại sao?”
Bác sĩ điềm nhiên trả lời: “Trước đó Thẩm tiểu thư bị tiêm thuốc dẫn dụ, chưa đào thải hoàn toàn, nên phải tiếp tục dùng thuốc giảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm vài ngày.”
Còn ai vào đây nữa! Chắc chắn là cái con nhãi kia tiêm cho cô ấy!
Mà thuốc dẫn dụ là thứ từ đâu ra hả?!
Ánh mắt Cố Thiên Sinh lập tức trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm Cố Nam đang nằm mê man trên giường. Các ngón tay co rút, trông như thể chỉ chực cầm lấy thứ gì đó đập cho cô một trận nữa.
Lần này, Doãn Nguyệt Hoa vẫn ra tay cản lại — nhưng lời bà nói lại lạnh lẽo như nước hồ giữa mùa đông: “Để nó tỉnh rồi, hai người chúng ta cùng đánh.”
Cố Thiên Sinh gật đầu đồng tình.
Hai vợ vợ nhà họ Cố lại bắt đầu chuyển sang xin lỗi Thẩm Chi Bắc, sau đó vội vã quay về phòng riêng, chuẩn bị điều tra xem rốt cuộc là ai đã đưa thuốc dẫn dụ cho Cố Nam.
Tiện thể, cũng thảo luận đối sách — làm sao để trong tình huống trớ trêu thế này vẫn có thể đẩy hai đứa nhỏ kia về với nhau.
Ban đầu Thẩm Chi Bắc còn định nhờ bác sĩ đưa thuốc về phòng tiêm cho riêng biệt, nhưng sau khi biết Cố Nam sắp bị “hợp tác đánh hội đồng”, cô liền đổi ý.
Cô ngồi thẳng vào chiếc ghế gần giường, đưa tay cho bác sĩ truyền dịch.
Cô muốn chắc chắn, rằng giây phút Cố Nam tỉnh lại, đầu tiên sẽ nhìn thấy... là những tấm ảnh xấu hổ ấy. Và thứ hai, là... số phận “bị đánh hội đồng” đang chờ sẵn.
Mà lúc này, Cố Nam còn chưa hề biết mình sắp phải đối mặt với cái gì.
Cũng may thể chất của Alpha hồi phục rất nhanh.
Chẳng bao lâu sau, Cố Nam tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã lờ mờ nhìn thấy có người đang truyền nước ngồi ngay gần giường mình.
Cô định đưa tay dụi mắt, lại phát hiện... chính mình cũng đang truyền nước.
Lúc này, đầu óc cô mới dần tỉnh táo, nhận ra người bên cạnh là... Thẩm Chi Bắc.
Không phải cô ấy muốn tránh xa mình sao? Sao lại ngồi đây, còn truyền nước cùng nữa?
Cố Nam lập tức đề cao cảnh giác — sự bất thường thế này chắc chắn có điều mờ ám.
“Chị... sao lại ở trong phòng em?”
Thẩm Chi Bắc không trả lời. Cô chỉ mở điện thoại, kéo ra mấy tấm ảnh, rồi đưa sát đến trước mắt Cố Nam cho cô xem.
Cố Nam cúi đầu nhìn.
Trên ảnh, cô nằm sấp trên giường, má sưng đỏ, mặt đỏ bừng như sốt, tóc bị túm thành từng búi nhỏ buồn cười.