Sau Khi Xuyên Thành Alpha Cặn Bã, Tôi Và Ảnh Hậu Ở Bên Nhau

Chương 13

“Dựa vào đâu mà chỉ bản thể mới được hưởng tất cả mọi điều tốt đẹp? Tôi không cam tâm! Tôi không phục!” Cố Nam vùng vẫy phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị áp giải đi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cố Nam nhìn những bóng người dần biến mất, lẩm bẩm.

Người tuyên án dường như nghe thấy, liền lơ lửng trôi đến bên cô.

“Chúng tôi đã đợi rất lâu mới chờ được cô chìm vào giấc ngủ, kéo cô vào thế giới của cái bóng để chứng kiến phiên xét xử này.” Khuôn mặt người đó mơ hồ không rõ, nhưng giọng nói lại vô cùng rõ ràng.

“Cô ấy là cái bóng của cô. Không biết vì lý do gì, cô ta lại đột ngột tỉnh thức trong thế giới thực, đẩy cô ra khỏi thế giới đó và thay thế cô suốt 16 năm.”

“Ý của anh là gì?” Cố Nam nghi hoặc.

“Ý là cô là cô ấy, và cô ấy cũng là cô.” Bóng người đó nở một nụ cười mơ hồ: “Giờ phiên tòa đã kết thúc, cô cũng nên trở lại thế giới thuộc về mình rồi. Chúc cô sống vui vẻ.”

Lời vừa dứt, như có một màn sương tan biến, Cố Nam giật mình tỉnh giấc.

Cô bật dậy theo phản xạ, nhưng vết thương sau lưng liền nhói lên, khiến cô khẽ rên một tiếng rồi lại gục xuống.

Đúng lúc đó, Thẩm Chi Bắc — người đang đứng cúi xuống bên giường — bị động tác bất ngờ của Cố Nam làm giật mình ngã ngồi xuống đất.

Cố Nam: !!!

Lưng đau đến phát run, nhưng Cố Nam vẫn cắn răng ngồi dậy, vươn tay về phía Thẩm Chi Bắc đang ngồi dưới sàn.

Lần này, tuy Thẩm Chi Bắc vẫn hơi giật mình, nhưng cũng không từ chối. Cô nắm lấy tay Cố Nam, mượn lực đứng dậy rồi lặng lẽ ngồi xuống bên mép giường.

Thấy cô ấy không có ý rời đi, mà bản thân cũng không chịu nổi nữa, Cố Nam liền thôi cố gắng, lặng lẽ nằm sấp xuống lại.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng len lỏi qua tấm rèm chưa kéo kín, lặng lẽ rơi rớt thành từng mảnh sáng mờ nhạt.

Thẩm Chi Bắc không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt cứ thế nhìn chằm chằm vào Cố Nam.

Cố Nam bị nhìn đến mức... thấy ngượng ngập.

Dù Thẩm Chi Bắc rất đẹp, gương mặt gần như trúng ngay vào gu thẩm mỹ của cô, nhưng bị nhìn chăm chăm thế này thì cô cũng chịu hết nổi.

Ngón tay gãi nhẹ tấm ga trải giường, Cố Nam lúng túng hỏi: “Sao chị không nghỉ ngơi mà lại chạy sang phòng em?”

“Muốn đến xem em thế nào rồi.”

Giọng điệu của Thẩm Chi Bắc rất chân thành, vẻ mặt cũng không có chút giả dối nào.

Nhưng Cố Nam có tin không?

Chắc chắn là không rồi.

Nếu gϊếŧ người mà không bị truy cứu trách nhiệm, có lẽ lúc cô chưa tỉnh lại, trên cổ đã bị kê sẵn một con dao rồi.

Vì thế, Cố Nam cố kéo ra một nụ cười méo mó: “Vậy sao? Cảm ơn chị nhé.”

Tuy cô không cố tình châm chọc, nhưng vì má vẫn còn sưng, lại đang nằm sấp nên giọng nói nghe trầm khàn, có phần mỉa mai.

Nhưng Thẩm Chi Bắc cũng chẳng để tâm. Ánh mắt cô lướt xuống lưng Cố Nam, rồi bất ngờ đưa một ngón tay trắng nõn dài thon chọc nhẹ một cái.

“Á đau!” Cố Nam suýt thì bật khóc vì đau: “Chị làm gì đấy, sao lại chọc em?”

“Xem vết thương của em.” Thẩm Chi Bắc rốt cuộc cũng nở một nụ cười thật sự: “Xem ra đúng là bị đánh không nhẹ.”

Lần này đến, chủ yếu cô muốn kiểm tra xem Cố Nam bị thương nặng cỡ nào.

Lúc Cố Nam còn chưa tỉnh, cô đã kéo áo cô ấy lên xem thử.

Thẩm Chi Bắc vốn thường xuyên quay phim hành động, đối với mấy loại ngoại thương thế này cũng hiểu không ít. Vừa nhìn đã biết, Cố Thiên Sinh thật sự đã đánh rất nặng tay — theo đúng nghĩa đen là “đánh đến gần chết”.

Cô không ngờ Cố Thiên Sinh có thể thật sự xuống tay nặng như vậy với chính con gái ruột.

Nhưng không thể phủ nhận, chính cách xử lý dứt khoát đó lại khiến cô bớt lo lắng hơn về gia đình mình sắp bước vào.

Ít nhất thì trong nhà này, hai người mẹ của Cố Nam vẫn là những người có thể dựa vào.

Nhìn thấy nụ cười trên môi Thẩm Chi Bắc, cơn giận ban đầu của Cố Nam cũng xẹp xuống.

Đại minh tinh này là cảm thấy ở nhà có chỗ dựa rồi nên yên tâm hẳn ra đúng không?

Dám không sợ cô, còn dám chọc thẳng vào chỗ đau của cô nữa.

Nhưng… như vậy lại tốt. Ít ra cũng không uổng công cô bị đánh đến mức này.

“Chị Thẩm, em biết em đã mất sạch tín nhiệm với chị, bây giờ có nói gì chị cũng không tin. Nhưng em sẽ chứng minh bằng hành động.” Cố Nam nghiêm túc nhìn cô: “Em sẽ thật lòng đối xử tốt với chị, từ nay về sau sẽ không để chị phải chịu tổn thương nữa.”

Ánh mắt của Thẩm Chi Bắc nhìn thẳng vào mắt Cố Nam.

Đôi mắt đào hoa ấy, lúc này không còn chút mị hoặc, chỉ còn lại sự chân thành sâu sắc, đang vững vàng đón lấy ánh nhìn của cô.