Cứ Làm Nũng Là Được [Vô Hạn Lưu]

Quyển 1 - Chương 5: "Dẫn đường được chưa? Hả bé chủ nhà?"

"Hử? Mặt cậu ấy bị gì vậy?" Qua Nhã chú ý đến biểu hiện khác thường của Trì Tiếu trên cầu thang.

"Cô cũng thấy rồi hả!" Đàm Lạc sắp sửa bật khóc tới nơi: "Tôi cứ tưởng mình bị hoa mắt... Mắt cậu ta vừa mới chảy ra máu đó!"

Qua Nhã không bận tâm lắm, chỉ muốn đi tìm đồ ăn: "Đứa nhóc đó đứng im như tượng luôn rồi kìa, chúng ta đi trước đi."

Hướng Tu Tề nhìn gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của Trì Tiếu một lúc, thấy chẳng có gì thú vị thì cũng gật đầu đồng ý. Chỉ có Đỗ Lam là vẫn đứng cạnh cậu, chăm chú quan sát phản ứng của cậu với vẻ đầy hứng thú.

Gương mặt tinh xảo của "cậu chủ nhỏ" hướng thẳng về phía trước, đôi môi mỏng kia run nhè nhẹ, mắt trợn tròn như thể vừa bị điều gì đó kinh hoàng dọa sợ.

"Này, Đàm Lạc, trên vai cô có cái gì kia?" Hướng Tu Tề bất chợt hỏi.

Một con búp bê bất ngờ xuất hiện, bám trên vai Đàm Lạc, toét miệng cười hết sức ma quái.

...

Trì Tiếu hoàn toàn không thể động đậy.

Cậu nhìn những "cô gái" kia lần lượt biến mất khỏi vùng tối phía sau cây cột, sợ đến mức sởn hết gai ốc.

Chính giữa đại sảnh.

Dưới bậc cầu thang.

Sau lưng người chơi.

Chúng chẳng khác gì hồn ma bóng quế, không ngừng xuất hiện khắp mọi ngóc ngách của đại sảnh, từng bước từng bước tiến về phía cầu thang, thậm chí có vài kẻ đã áp sát sau lưng người chơi, nhưng nhóm người kia vẫn chẳng mảy may hay biết.

"Ồ, sau lưng cậu cũng có kìa." Qua Nhã chỉ vào Hướng Tu Tề.

"Áaaa!" Đàm Lạc lại hét lên thảm thiết, định gỡ con búp bê kia xuống khỏi vai mình nhưng lại chỉ túm được một nhúm tóc. Khi nhìn kỹ lại thì chẳng thấy búp bê đâu, thứ mà tay cô ấy đang nắm hóa ra là một cái đầu người! Cái đầu này đang toét miệng nở một nụ cười méo mó, nhìn thẳng vào mặt cô ấy.

Trong game kinh dị, việc NPC nhắm vào người chơi vốn là chuyện bình thường, nhưng điều khiến Trì Tiếu sợ hãi chính là... tầm mắt của một vài "cô gái" trong số đó lại lướt qua nhóm người chơi, nhìn thẳng về phía cậu.

Đừng nhìn tôi mà! Tôi là ma... À không phải, tôi là người chơi... Trì Tiếu rơi vào trạng thái hỗn loạn, cơ thể mềm nhũn không tài nào kiểm soát được.

Ngay khoảnh khắc đó, cậu bỗng bị một cánh tay túm lấy eo và nhấc bổng lên, cả người bị buộc phải di chuyển xuống dưới.

Đỗ Lam nhấc cậu lên dễ dàng như đang xách một con búp bê. Nhiệt độ từ lòng bàn tay áp sát truyền qua lớp áo, xua tan cảm giác lạnh lẽo trên người Trì Tiếu, làm nỗi sợ trong lòng cậu cũng vơi đi ít nhiều.

"Cậu cũng hơi bị thô bạo quá rồi đó." Hướng Tu Tề trơ mắt nhìn thiếu niên kia bị Đỗ Lam xách như xách mèo con, không nhịn được phải lên tiếng.

Đỗ Lam không đáp lời anh ta, chỉ khi đi ngang qua Hướng Tu Tề thì mới tiện tay búng văng con búp bê đang bám trên vai anh ta, hành động cứ như phủi đi một con ruồi đáng ghét.

Ngay khoảnh khắc con búp bê nọ bị hất văng, những bóng ma khắp đại sảnh cũng thi nhau tan biến, Trì Tiếu giống như vừa lấy lại được khả năng hít thở, toàn thân đều thả lỏng trở lại.

May mà phần eo vẫn còn được tay Đỗ Lam ôm chặt nên cậu mới có thể miễn cưỡng đứng vững, chứ nếu không, cậu đã xụi lơ té xuống đất từ lâu rồi.

"Có thể dẫn đường được chưa? Hả bé chủ nhà?" Giọng Đỗ Lam trầm thấp mang chút vẻ trêu ghẹo khó phát hiện, ánh mắt nhìn chăm chú vào thiếu niên thấp hơn hắn cả một cái đầu ở bên cạnh.

Trì Tiếu khẽ hít hít chiếc mũi nhỏ tinh xảo, khóe mắt ánh lên sắc đỏ nhạt của sự hoảng loạn. Từ góc nhìn của Đỗ Lam, hắn có thể thấy được gò má phúng phính phồng lên vì đối phương đang mím môi, bộ dạng rõ là không hề tình nguyện một chút nào.

"Đi theo tôi."

Cậu lí nhí nói, đồng thời âm thầm gỡ bàn tay đang đặt trên eo mình ra.

Có lẽ vì giọng nói này quá đỗi mềm mại, khác xa so với hình tượng một NPC đáng sợ nên cả Hướng Tu Tề và Qua Nhã đều quay sang nhìn cậu một phen.