Cứ Làm Nũng Là Được [Vô Hạn Lưu]

Quyển 1 - Chương 4: Cậu chủ nhỏ của Lâu đài cổ

Tòa lâu đài khổng lồ nằm giữa rừng sâu này vô cùng xa hoa, dưới cơn mưa tầm tã bất chợt lại có vẻ tĩnh lặng đến lạ thường. Giây phút cánh cửa được đẩy ra, không khí bên trong thậm chí còn lạnh lẽo và âm u hơn bên ngoài.

Vài người trẻ tuổi bước vào lâu đài, lớn tiếng hỏi thăm một hồi mà chẳng nghe ai đáp lại, bèn bắt đầu tản ra xung quanh.

Đại sảnh trống trải được trang trí tinh xảo, xung quanh là bốn cột trụ lớn cao ơi là cao. Đi về phía trước sẽ thấy cầu thang uốn lượn ở hai bên, chính giữa là bức tường khổng lồ treo một bức ảnh, trong ảnh là nửa thân trên của hai nhân vật có khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng vẫn mang nét đặc trưng của nam giới.

Bên trái là người đàn ông tóc dài trông lớn tuổi hơn đôi chút, còn bên phải là một gương mặt non nớt hơn, nhưng ánh mắt lại vô hồn, chẳng khác gì một con búp bê xinh đẹp nhưng không hề có sức sống.

"Á!!!" Phía bên kia đại sảnh bỗng vang lên tiếng hét của một cô gái.

Không biết từ khi nào, trên cầu thang vốn vắng lặng kia lại xuất hiện một cậu bé với khuôn mặt trắng bệch. Dáng người nhỏ nhắn nhưng đứng thẳng tắp, đôi mắt đen kịt vô hồn, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bốn người phía dưới.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã được điều chỉnh và một cái quần yếm, bắp chân trắng nõn được bao bọc trong đôi tất đen dài - giống hệt cậu bé trong bức ảnh trên tường.

Trì Tiếu cố giữ cho nét mặt mình không thay đổi, nhưng ngay giây phút cô gái kia nhìn cậu rồi hét lên, hai chân cậu đã bất giác mềm nhũn ra.

Đừng, đừng có hù tui mà! Ma quỷ cũng biết sợ chứ bộ...

"Đỗ Lam? Cậu lên đó hồi nào vậy?" Chàng trai mặc áo trắng trong nhóm nhìn Trì Tiếu vài giây rồi nói với người ở sau lưng cậu.

Trái ngược hẳn với cô gái vừa mới hét toáng lên kia, chàng trai áo trắng và cô gái cao gầy đứng bên cạnh lại hết sức điềm tĩnh, cứ như đang ghé chơi nhà người khác, chẳng có vẻ sợ hãi chút nào.

"À, khán giả trong phòng livestream bảo là muốn lên xem thử." Đỗ Lam bâng quơ trả lời, rồi thoáng nhìn sang Trì Tiếu: "Đây là cậu chủ nhỏ của lâu đài cổ này, cậu ấy sẽ cung cấp đồ ăn nước uống cho chúng ta."

Trì Tiếu nhỏ-bé-yếu-ớt-đáng-thương-và-bất-lực: Tôi nói vậy hồi nào chứ...

Người tên Đỗ Lam này có màu tóc xanh lam vô cùng nổi bật, khuyên môi bằng kim loại liên tục lóe sáng dưới ánh đèn pha lê trong đại sảnh. Hắn ăn mặc sang trọng và tươm tất, không giống đi leo núi mà giống đi trình diễn thời trang hơn.

Dù luôn giữ nụ cười không rõ rệt lắm nơi khóe môi, nhưng trong đôi mắt phượng hẹp dài kia lại chỉ toàn là sự lãnh đạm. Đuôi mày hơi nhướng lên càng làm khuôn mặt ấy có thêm vài phần ngạo nghễ ngang tàng.

[Đỗ Lam, Hướng Tu Tề, Qua Nhã, Đàm Lạc.] Hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Bốn cái tên này là tên của NPC, trong số đó có ba người là người chơi.]

Trì Tiếu: [Hóa ra cậu còn ở đó! Sao hồi nãy không cứu tôi!]

Hệ thống muốn khóc nhưng không ra nước mắt: [Dù cậu là người chơi trong thân phận NPC nhưng một số hành vi vẫn bị kiểm soát bởi hệ thống không phải của người chơi, trong khi hiện giờ cậu lại chẳng có đạo cụ gì, tôi hoàn toàn không thể giúp được mà!]

"Được rồi, đừng lề mề nữa, tôi sắp chết đói rồi." Qua Nhã - cô gái có vóc người cao gầy duyên dáng trong nhóm - tỏ vẻ khá thiếu kiên nhẫn. Ngũ quan của cô ấy rất sắc nét, khác hẳn với nét dịu dàng thường thấy ở con gái, có thêm vài phần mạnh mẽ và cứng cỏi. Dù ánh mắt đang nhìn những người chơi khác nhưng câu nói vừa rồi lại có ý thúc giục Trì Tiếu.

Trì Tiếu - cậu chủ nhỏ của lâu đài cổ: "...?"

Cậu vô thức bĩu môi, đang định bước xuống thì chân bỗng khựng lại.

Hình như có thứ chất lỏng ấm nóng, sền sệt nào đó đang chảy ra từ hai mắt cậu, từ từ lăn xuống gò má. Trì Tiếu giơ tay lên sờ theo phản xạ.

Ngón tay cậu dính đầy máu đỏ sậm.

Trì Tiếu gào thét trong lòng, nhưng không có bất cứ âm thanh nào thoát ra. Nhìn máu nhỏ giọt từ những kẽ tay, trong đầu cậu bất giác hiện lên hình ảnh của bản thân vào lúc này - có thứ chất lỏng đặc sệt đang lặng lẽ tuôn ra từ đôi mắt đen kịt vô hồn.

Nhưng sau khi cậu chớp mắt một cái, lòng bàn tay lại trắng nõn sạch sẽ như cũ.

Cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cậu ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía nhóm người đang đứng giữa đại sảnh rộng lớn. Họ đều đang lặng lẽ nhìn cậu, giống như đang tò mò không biết cậu sẽ làm gì tiếp theo.

Không đúng, không chỉ có mấy ánh mắt này.

Trì Tiếu cảm nhận được rất rõ, rằng có những thứ khác cũng đang nhìn cậu - chúng lén lút, lạnh lẽo, âm hiểm, kèm theo một mùi tanh và mùi nhựa nồng nặc.

Các đầu ngón tay đang bám vào tay vịn cầu thang của cậu trắng bệch, ánh mắt chậm rãi đảo qua phía sau những người đó.

"Ầm!"

Lại thêm một tiếng sấm rền vang, đèn chùm pha lê sáng rực trong đại sảnh mờ đi trong thoáng chốc. Trì Tiếu giật mình ngước mắt lên, cuối cùng cũng thấy được nguồn cơn của cảm giác rùng rợn ấy.

Trong vùng tối phía sau hai cột trụ lớn... có bóng dáng đang đứng của vài "cô gái".

Các cô ấy có mái tóc dài như suối nước giống hệt nhau, đều mặc váy xòe trắng, cao thấp không đều, nhưng tất cả đều nghiêng đầu cùng một góc độ, từ hốc mắt trắng toát chảy ra dòng máu đỏ rực.

Ngay sau đó, một cô gái vốn còn đứng trong bóng tối bất thình lình xuất hiện ngay sau lưng Đàm Lạc - người vừa hét lên ban nãy. Cái đầu nghiêng vẹo của cô ta tựa lên vai Đàm Lạc, toét miệng cười đến tận mang tai, hoàn toàn tương phản với biểu cảm rụt rè không hay biết gì của Đàm Lạc.