Dù mang thân phận người chơi sắm vai NPC nhưng trong đầu Trì Tiếu chỉ có một vài thông tin gợi ý về phó bản và chỉ dẫn của cốt truyện.
Băng qua dãy hành lang này là sẽ tiến vào một đại sảnh khác, có chiếc bàn ăn hình chữ nhật phủ vải nhung đỏ hiện ra trước mắt mọi người, trên bàn bày đầy các món ăn có màu sắc hấp dẫn, cực kỳ phong phú, mùi hương đậm đà thu hút sự chú ý của các vị khách đã đói đến nỗi bụng dán vào lưng.
Ngoài ra còn có đầy đủ những bộ dao nĩa bằng bạc, giữa các đĩa thức ăn còn được trang trí bằng các loại hoa tươi. Vài cánh hoa thậm chí còn có những giọt sương long lanh đọng trên bề mặt, trông như vừa mới được bày lên.
Nhưng Trì Tiếu lại chỉ ngửi được một mùi tanh tưởi cùng cực tỏa ra từ những thứ ấy, chẳng khác gì mùi rác hoặc mùi thịt thối.
Dạ dày như bị vặn xoắn thành một cục, cậu khó chịu đến mức chỉ muốn lùi ra xa.
"Ăn được."
Hướng Tu Tề kết luận ngắn gọn, những người khác cũng không nghi ngờ, lập tức ngồi vào bàn hết sức tự nhiên.
"Tuyệt vời." Qua Nhã vừa ăn vừa cảm thán: "Quả nhiên, thức ăn trong mấy phó bản kiểu lâu đài cổ thế này lúc nào cũng là ngon nhất."
Trì Tiếu lặng lẽ lùi ra một góc xa hơn, khẽ há cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng thở bằng miệng để kìm nén cơn buồn nôn trong dạ dày.
"Đứng xa như vậy làm gì? Mấy món này có độc hả?" Đỗ Lam hỏi Trì Tiếu.
Hàng mày thanh tú của Trì Tiếu hơi cau lại, chẳng hiểu tại sao người chơi này cứ nhằm vào mình hoài.
Nhưng hắn vừa mới giúp cậu thoát khỏi tình cảnh khốn khó trước đó, Trì Tiếu chẳng thể sinh lòng bất mãn được, đành phải vờ như không nghe thấy, tiếp tục thẳng lưng đứng lì ở đó.
Nhưng rồi... ống quần đùi của cậu bỗng bị ai đó kéo một cái.
Trì Tiếu cúi đầu nhìn, thấy một cô bé chỉ cao tới eo cậu đang đứng ngay bên cạnh, vươn bàn tay trắng bệch ra túm lấy ống quần cậu, đồng thời cũng ngẩng đầu lên mỉm cười.
Khác với mấy "cô gái" lúc trước, mắt cô bé này chỉ toàn một màu đen, hệt như hai cái hố đen khổng lồ gắn trên khuôn mặt.
"Anh ơi." Cô bé ấy há miệng, để lộ hàm răng đen sì.
Phản ứng đầu tiên của Trì Tiếu là muốn bỏ chạy, chạy về phía nhóm người chơi bên bàn ăn, nhưng tay chân cậu lại cứng ngắc như bị đóng băng, mới chạy được vài bước là đã ngã uỵch xuống đất.
Tiếng động quá lớn làm nhóm người Đỗ Lam đều kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Dù trên sàn có trải thảm nhưng đầu gối và lòng bàn tay Trì Tiếu vẫn đau rát, hốc mắt đã rưng rưng sắp khóc tới nơi. Tuy nhiên, tình huống hiện tại không cho phép cậu có hành động khóc lóc làm quá lên như vậy.
Cậu cố gắng chống người dậy, nhưng vừa ngẩng đầu đã phải đối diện với cô bé không biết từ lúc nào đã ngồi xổm ngay trước mặt mình.
Trì Tiếu lập tức mất hết sức lực, nỗi sợ hãi tràn lên tận đỉnh đầu làm cổ họng cậu không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống.
Póc.
Cô bé kia biến mất.
Xuất hiện ở vị trí đó là một con búp bê vải dính đầy máu, nằm lăn lóc trên sàn, chỗ nối giữa đầu và thân đã bị một chiếc giày hàng hiệu đắt tiền giẫm gãy.
Trì Tiếu gian nan ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt đẫm lệ đẹp như pha lê kia nhìn về phía Đỗ Lam, nhìn hắn vòng qua đứng cạnh mình, rồi ngồi xổm xuống.
Ngay sau đó, phía sau Trì Tiếu bỗng truyền đến một cảm giác kỳ lạ.
Hình như Đỗ Lam đang cười. Tay hắn nắm lấy phần chóp đuôi màu đen thò ra ngoài của Trì Tiếu. Chóp đuôi ấy có hình trái tim nhỏ xíu, vừa tinh xảo vừa đáng yêu.
"Là mị ma à..." Hắn nói.
Nỗi sợ trong lòng Trì Tiếu tan đi hơn phân nửa, thay vào đó là sự bối rối và mơ hồ.
Cái đuôi của cậu...
Lộ ra từ lúc nào thế?
Một cái đuôi dài mảnh màu đen trồi ra từ khe hở đặc biệt phía sau chiếc áo sơ mi được thiết kế riêng, trơn mượt và mềm mại nhưng vô cùng yếu ớt. Lúc này, cái đuôi ấy đang bị Đỗ Lam cầm trong tay cứ như vừa bắt được món đồ chơi lạ lẫm nào đó vậy.
"Là mị ma hả?" Hướng Tu Tề cũng đã nhìn thấy điểm khác thường sau lưng thiếu niên xinh đẹp kia, lập tức đứng dậy bước về phía này.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cả đại sảnh đột ngột chìm vào bóng tối, đến khi ánh đèn từ từ bật sáng trở lại thì trên mặt đất đã không còn bóng dáng của Trì Tiếu nữa.