Trở Thành Kẻ Giật Dây Trong Giới Tu Chân Toàn Ác Nhân

Chương 3: Giúp truy tìm

“Thật á?” Sầm Vô Nguyệt ngẩng đầu lên ngay lập tức, quên cả cơn đau ở cổ: “Một ngày ăn bảy bữa cũng được sao?”

Người thẩm vấn không chút biểu cảm: “Được.”

Vốn định than phiền về việc mặt đất quá cứng, Sầm Vô Nguyệt lập tức trở nên hăng hái, ngọt ngào cảm ơn người thẩm vấn: “Cảm ơn sư tỷ! Nhìn sư tỷ không vì vật mà vui, không vì mình mà buồn, chắc hẳn đạo hạnh cao thâm, trước tiên xin chúc sư tỷ sớm ngày đại thành Vô Tình Đạo nha.”

Người thẩm vấn mặt không biểu cảm dắt Sầm Vô Nguyệt đi ra ngoài: “Nhưng trước đó, ngươi phải giúp ta truy tìm kẻ trộm đã đánh cắp Linh Khế Yển. Nếu tìm ra, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được. Nếu trong vòng một tháng không có kết quả, ta sẽ xem ngươi là đồng phạm mà xử tội.”

Sầm Vô Nguyệt nuốt luôn những lời nịnh nọt đang định thốt ra, nghiêm túc nói: “Sư tỷ, vừa rồi ta đã suy nghĩ kỹ lại, văn không có nhất, võ không có nhị, đầu bếp đứng thứ hai chắc tay nghề cũng không tệ đâu.”

Người thẩm vấn chỉ nhẹ nhàng giơ ra cây kim dài mảnh như sợi tóc trong tay, không nói gì nhưng ý tứ đe dọa thì rành rành.

Là người lạc quan, sau khi so sánh chênh lệch võ lực giữa mình và đối phương, Sầm Vô Nguyệt nhanh chóng thay đổi thái độ, lập tức chủ động bắt chuyện: “Sư tỷ tên gì vậy?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Người thẩm vấn hỏi ngược lại.

“Phòng khi sau này sư tỷ phi thăng, ta nghe thấy tên sư tỷ ở nơi khác cũng sẽ cảm thấy vinh dự.” Sầm Vô Nguyệt cười toe toét, không có chút để bụng gì: “Hơn nữa, người quen mà thăng tiến, mình tu luyện cũng có động lực hơn nhiều!”

Tuy người thẩm vấn mặt lạnh như băng giống như đa số các tu sĩ Vô Tình Đạo, nhưng chỉ cần nàng nói chuyện là đối phương lại trả lời, chứng tỏ chẳng lạnh lùng như vẻ ngoài cho lắm.

Thật ra Vô Tình Đạo phân nhánh vô số, chín phần mười đều cho rằng muốn đại thành thì phải lục căn thanh tịnh, đoạn tuyệt tìиɧ ɖu͙©. Nhưng con người đâu phải cỏ cây, nói vô tình là vô tình được sao?

Nghe xong lời Sầm Vô Nguyệt, người thẩm vấn dường như có nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ bình thản đáp ngắn gọn một chữ: “Tang Thanh.”

---

Theo lời Tang Thanh kể, đêm hôm đó có tổng cộng ba người đột nhập vào phủ thành chủ.

Hai người còn lại, một tên mai phục gần kho cơ giới của thành chủ, tên còn lại thì phụ trách gây náo loạn, đánh lạc hướng.

Khi Sầm Vô Nguyệt bị bắt, hai tên kia đã nhân cơ hội chạy mất dạng.