Trở Thành Kẻ Giật Dây Trong Giới Tu Chân Toàn Ác Nhân

Chương 4: Tìm dấu vết

Thật sự khó mà không nghi ngờ ba người là đồng bọn.

Đệ tử Huyền Xu Thành suốt đêm lục soát toàn thành, mà cũng không hẳn là “suốt đêm”, vì tu sĩ vốn chẳng cần ngủ chỉ nhập định thôi, nhưng vẫn không tìm thấy hai tên trộm đã bị thành chủ đánh trọng thương kia.

Trước khi rời khỏi phủ thành chủ, Sầm Vô Nguyệt còn đặc biệt quay lại chỗ giao chiến tối qua xem thử.

Nghe bảo thành chủ chỉ đánh một chiêu từ xa, đối phương đã phun máu mà tháo chạy.

Không chỉ tên trộm, ngay cả con đường cũng bị phá hủy quá nửa, nhìn ra xa, nhà cửa trong phạm vi trăm mét đều tan thành cát bụi, mặt đất gạch đá lõm sâu xuống một vòng cung lớn, như thể bị thứ sức mạnh khủng khϊếp nào đó nghiền nát.

Không khí xung quanh dường như vẫn còn run rẩy vì linh lực hỗn loạn sau trận chiến.

Bên rìa hố sâu còn có mấy vệt đen, Sầm Vô Nguyệt cúi xuống dùng ngón tay chạm thử, phát hiện đã khô cứng từ lâu.

Dùng móng tay khẽ cào liền hóa thành bụi mịn.

Là vết máu.

Thế thì dễ tìm rồi, chỉ cần có người biết thuật truy tung bằng máu.

Sầm Vô Nguyệt vỗ tay đứng dậy.

Ừm, chỉ là... Nàng không biết thuật đó.

Xung quanh vẫn còn vài đệ tử cấp thấp của Huyền Xu Thành đang điều khiển cơ giới hạng thấp để tu sửa công trình.

Những cơ giới hạng thấp này dùng vật liệu đơn giản, trông ngờ nghệch nhưng sức mạnh vô cùng, động tác trơn tru, rất thích hợp làm việc nặng.

Linh Khế Yển bị đánh cắp của thành chủ thì lại khác, nó được làm từ vật liệu cao cấp nhất, là tinh hoa tâm huyết của các Yển tu*.

(Chú thích: Yển tu là người chế tạo các Yển giáp - tức những cỗ máy/giáp khí có linh lực hoặc cơ chế huyền ảo.)

Một khi luyện thành, nó chính là mạng sống thứ hai của Yển tu, vinh nhục cùng hưởng, tổn thất cùng chia.

Sầm Vô Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trời vẫn trong xanh, nắng gắt chiếu xuống.

Đứa trẻ đi ngang qua tò mò ngước nhìn theo, một lúc sau mới thắc mắc hỏi: “Tỷ tỷ, trên trời có gì vậy?”

Sầm Vô Nguyệt thu tầm mắt từ trên không, mỉm cười nói: “Không có gì đâu. Bé con, để tỷ thử hỏi em, trong thành món gà thần tiên nướng than ở đâu là ngon nhất?”

Chuyện đến nước này, ăn cái đã!

Dù bị giao cho nhiệm vụ chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng với tâm thái tuyệt vời, Sầm Vô Nguyệt chẳng hề lo lắng, đánh chén một trận no say rồi mới tà tà quay về khách điếm đã đặt trước mười ngày.

Đa số khách điếm đều chia ra phòng cho tu sĩ và phòng dành cho người thường, một bên thu linh thạch, một bên thu bạc.

Ban đầu Sầm Vô Nguyệt chỉ thuê phòng tu sĩ loại thường, ai ngờ khi no nê quay về thì chưởng quầy mỉm cười thông báo có thể chuyển sang ở phòng tu sĩ cao cấp nhất, miễn phí.