Nhưng Sầm Vô Nguyệt cũng cảm thấy mình vô tội: “Ta thật sự không biết, ta chỉ đến ăn cá quế hoa thôi mà. Ta đã hỏi khắp nơi, đầu bếp nấu món này ngon nhất thành đã vào phủ thành chủ làm việc từ tháng trước.”
Đầu bếp là phàm nhân, đã vào phủ thành chủ thì không thể nấu cho người ngoài nữa.
Sầm Vô Nguyệt rình hai ngày mới chọn đúng thời điểm lẻn vào phủ trong đêm, chưa kịp tìm đầu bếp để ép người ta nấu cho mình ăn thì đã thấy phía xa có tu sĩ đang đánh nhau, nàng còn chưa kịp chuồn thì không may bị phát hiện, bị kim châm nhỏ hạ gục.
“Vô lý, chính ta đã phong ấn linh khí của ngươi. Đã là tu sĩ, sao lại có thể quan tâm đến món ăn tầm thường của phàm nhân? Trừ phi…”
Người thẩm vấn ngừng một nhịp, nhìn kỹ Sầm Vô Nguyệt, ánh mắt lại lạnh lẽo hơn.
“Trừ phi ngươi tu Hữu Tình Đạo.”
“Tỷ tỷ hiểu lầm ta rồi, cả sư môn ta từ trên xuống dưới sáu người đều tu Vô Tình Đạo.” Sầm Vô Nguyệt thở dài: “Nhưng sư phụ cũng nói ta tu không nổi, nên bảo ta tu đại đại thôi, ta nghĩ nếu không xuống núi thì chẳng kịp nữa nên mới một mình xuống núi trải nghiệm.”
Người thẩm vấn nhìn chằm chằm Sầm Vô Nguyệt không nói, như muốn dùng ánh mắt mổ bụng nàng ra xem bên trong chứa cái gì.
Mà Sầm Vô Nguyệt cũng chẳng sợ, chớp chớp đôi mắt nhìn về phía nàng ta, thể hiện sự thành kính của mình với món cá quế hoa.
Hai bên nhìn nhau hồi lâu, người thẩm vấn mới lại cất tiếng:
“Ngươi hoàn toàn không biết chuyện Linh Khế Yển bị mất?”
“Ta hoàn toàn không biết!”
“Cũng chưa từng thấy qua thứ đó?”
“Ta chưa từng tận mắt thấy Linh Khế Yển của thành chủ!”
“Đồng bọn của ngươi đâu?”
“Ta làm gì có đồng bọn?”
“Ngươi đến thành này, ngoài cá ra thì còn có mục đích nào khác không?”
“Có chứ có chứ, ta còn định thử món gà thần tiên nướng than nữa!”
“…”
“Canh ngọc lộ kim phong?”
___
Những câu hỏi xoay qua xoay lại cũng chỉ như vậy, hỏi tới hỏi lui suốt một nén nhang, cuối cùng người thẩm vấn mới giơ tay lên.
Mười cây kim châm trên người Sầm Vô Nguyệt như chó con nghe hiệu lệnh, tự động bay trở về tay nàng ta.
Cuối cùng Sầm Vô Nguyệt cũng được ngồi dậy.
Sầm Vô Nguyệt vừa định đưa tay sờ vào gáy xem có sưng u gì không, thì câu nói tiếp theo của người thẩm vấn đã thu hút sự chú ý của nàng.
“Nếu việc này không liên quan đến ngươi thì Huyền Xu Thành đã mạo phạm.” Nàng ta nói: “Vậy phàm nhân đầu bếp mà ngươi nói kia cứ tự nhiên sử dụng, mọi chi phí đều sẽ được ghi vào sổ sách của phủ thành chủ.”