Trở Thành Kẻ Giật Dây Trong Giới Tu Chân Toàn Ác Nhân

Chương 1: Mở màn đã bị bắt

Trước khi xuống núi, sư phụ đã dặn đi dặn lại Sầm Vô Nguyệt ba việc.

[Thứ nhất, hành sự phải khiêm tốn, tránh gây phiền phức.]

Sầm Vô Nguyệt tỉnh dậy trong cơn đau nhức, đầu như búa bổ, câu đầu tiên nàng nghe được không phải lời quan tâm, mà là một giọng nói lạnh lùng thẩm vấn: “Họ tên.”

Sầm Vô Nguyệt muốn đưa tay lên sờ vào cái đầu đau nhức của mình, nhưng phát hiện đừng nói là giơ tay, đến cả mí mắt nàng cũng không thể mở ra nổi.

Trong khi thân thể chẳng nghe lời, thì cái miệng lại ngoan ngoãn tự mở, còn thật thà khai báo: “Ta tên Sầm Vô Nguyệt.”

— Thực xin lỗi sư phụ, điều thứ nhất đệ tử đã phá giới rồi.

— Cơ mà vẫn còn điều thứ hai và thứ ba!

“Sư môn.”

“Không danh môn, không chính phái.”

Người thẩm vấn im lặng.

Sầm Vô Nguyệt cũng thầm thở dài, người đặt tên là sư phụ tất nhiên không hối hận, bởi vì rõ ràng chỉ có đệ tử xuống núi rèn luyện mới bị cái tên này hại.

“Sư môn.” Người kia nhấn mạnh lần nữa, phát âm rành mạch.

Nàng ta thà nghi ngờ ngữ điệu mình nói còn hơn nghi ngờ khả năng nghe hiểu của Sầm Vô Nguyệt.

Thế là Sầm Vô Nguyệt cũng rành mạch đáp lại lần nữa: “Không danh môn, không chính phái.”

“... Sư thừa là ai?”

“Chu Ngũ.”

— Sư phụ, xin lỗi, điều thứ hai [ra ngoài đừng nói là do ta dạy] đệ tử cũng phá giới rồi.

— Không sao, vẫn còn điều thứ ba!

“Đến Huyền Xu Thành để làm gì?”

Nghe đến đây, Sầm Vô Nguyệt lập tức không còn buồn ngủ, đầu cũng hết đau, mở bừng mắt: “Nghe nói cá quế hoa ở đây ngon lắm!”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng y phục sột soạt kèm theo cơn gió vụt qua, người người rút lui nhanh chóng.

Sầm Vô Nguyệt tò mò đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy vài đôi giày.

À đúng rồi, nàng đang nằm dưới đất.

Một người kinh ngạc hỏi: “Sao nàng ta lại tỉnh rồi?”

Giọng người thẩm vấn đáp lại: “Yên lặng. Chắc kim châm chưa đủ sâu, thêm ba châm nữa.”

Đến đây, cuối cùng Sầm Vô Nguyệt cũng hiểu tại sao tay chân mình chẳng nhúc nhích nổi.

Tổng cộng mười cây kim châm trước sau ghim nàng dính chặt xuống đất, nhưng vẫn không tài nào khiến đôi mắt nàng ngoan ngoãn nhắm lại.

“Thị lực của ta rất tốt.” Nàng tự hào giới thiệu với nhóm thẩm vấn.

“Nói nhảm.” Người cầm đầu mặt không cảm xúc, lật cổ tay, lộ ra thêm một nắm kim châm sáng lấp lánh:

“Ta hỏi lại lần nữa Linh Khế Yển của thành chủ đang ở đâu?”

Rõ ràng thành chủ đã bị mất một món đồ tên “Linh Khế Yển”, mà thời điểm xảy ra sự việc thì nàng lại có mặt trong phủ thành chủ, quá đáng ngờ.