“Lúc cháu đến ăn thì thấy dưới mái che không còn chỗ trống nữa nên cháu để tạm xe gần chiếc xe kia, kết quả là ăn xong thì xe đạp của cháu biến mất rồi.”
Thân Hướng Diễn đi đến bên cạnh Khổng Thư, chỉ vào khoảng đất trống bên trái chiếc BMW, nói đâu ra đấy, giống như thật sự mất xe vậy.
Nghe vậy, ông chủ xua tay, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại: “Cái này thì không giúp được, bọn chú cũng phải bảo vệ quyền riêng tư của khách ăn trong nhà hàng, không thể tùy tiện cho hai đứa xem được.”
Khổng Thư có chút thất vọng.
Xem ra muốn dựa vào camera giám sát để tìm thủ phạm là không có hy vọng rồi.
Nhưng Thân Hướng Diễn vẫn không từ bỏ, anh lộ vẻ khổ sở: “Chú ơi, bọn cháu chỉ là sinh viên, không phải người xấu, chiếc xe đạp đó mới mua không lâu, còn chưa đi được mấy ngày đã mất rồi, cháu chỉ muốn xem có bị người ta trộm mất không thôi. Con đường này chỉ có nhà chú là có camera giám sát, chú giúp bọn cháu một chút với…”
Thấy nét mặt ông chủ dịu lại, dường như đã dao động, Khổng Thư cũng vội vàng phụ họa: “Đúng đó chú ơi, bọn cháu chỉ xem một chút thôi, nếu chú không tin thì có thể đứng ngay bên cạnh giám sát bọn cháu.”
“Thôi được rồi.”
Ông chủ đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía quầy thu ngân, vừa đi vừa nói: “Không phải chú không tin hai đứa mà là bây giờ người xấu nhiều quá, việc gì cũng phải đề phòng một chút, không thì thiệt thân.”
“Cảm ơn chú.” Thân Hướng Diễn quay người đi theo ông ta: “Chúng cháu chắc chắn không phải người xấu, xem xong là đi liền, tuyệt đối không làm phiền.”
Ông chủ ngồi trước máy tính, mở đoạn ghi hình camera giám sát hôm nay ra, sau đó nhường chỗ lại.
“Đây là đoạn ghi hình hôm nay, cháu tự tìm xem lúc mấy giờ để xe ở đó.”
Thân Hướng Diễn nhìn Khổng Thư: “Cậu xem nhé?”
Khổng Thư liếc nhìn màn hình máy tính với một loạt nút bấm khó hiểu.
Cô thậm chí còn không biết phải bấm vào đâu để tăng tốc độ phát, đành phải cắn răng, không tình nguyện mà nhường cơ hội lại: “Hay là cậu xem đi.”
Khóe môi Thân Hướng Diễn hơi nhếch lên, anh ngồi xuống trước máy tính, những ngón tay thon dài gõ mấy phím tắt trên bàn phím, đoạn video lập tức bắt đầu chạy ở tốc độ 64x, hình ảnh trên màn hình nhanh đến mức không nhìn rõ.
Góc máy vừa vặn nhắm vào phần đầu xe của chiếc BMW trắng, chỉ thấy kính chắn gió, phía sau thì không quay được nữa.
Video giám sát bắt đầu từ bảy giờ sáng, chiếc xe trắng đó đã đậu ở đó từ trước rồi.
Lúc ông chủ đang nói chuyện với đầu bếp, Khổng Thư hạ giọng nói: “Ông chủ siêu thị nói chiếc xe này hôm qua không có ở đây, có thể là dừng vào lúc rạng sáng, cậu điều chỉnh thời gian về sớm chút đi.”
Thân Hướng Diễn điều chỉnh video về thời điểm 00:00.
Lúc này, chiếc xe trắng vẫn chưa xuất hiện.
Quả nhiên hung thủ đã đậu xe vào lúc rạng sáng!
Cả hai đều chăm chú nhìn vào góc trên bên trái màn hình, video phát với tốc độ cao, cuối cùng, đúng 1 giờ sáng, đầu xe trắng xuất hiện trong khung hình.
Tim Khổng Thư lập tức nhảy lên tận cổ họng, Thân Hướng Diễn cũng nhanh chóng chỉnh tốc độ phát về bình thường.
Chỉ thấy sau khi xe trắng dừng lại, rất lâu sau cũng không có động tĩnh gì, Thân Hướng Diễn bấm sang tốc độ 4x, khoảng năm phút sau, cánh cửa phía lái xe mở ra, một bóng lưng mờ mờ từ trong xe bước xuống.
Sau đó, camera không còn ghi được thân người đó nữa, chỉ thấy một cánh tay đóng cửa xe lại rồi hoàn toàn biến mất khỏi màn hình.
“Ôi chao…”
Khổng Thư cảm thấy tiếc nuối: “Giá mà camera nghiêng lên trên chút nữa thì có thể nhìn thấy được hung thủ rồi!”
Thân Hướng Diễn bất lực cười khẽ: “Bóng lưng sắp mờ thành mấy khối pixel rồi, cho dù quay được thì chắc cũng chỉ miễn cưỡng nhìn ra đó là người thôi.”
Anh điều chỉnh nhanh video, quan sát xem sau đó có người khả nghi nào đi qua không.
Lúc này, ông chủ mới phát hiện ra điều gì đó không đúng từ hình ảnh camera, vội hỏi: “Làm gì thế, làm gì thế? Không phải nói chỉ xem đoạn giữa trưa hôm nay thôi sao, sao lại chỉnh đến nửa đêm thế này?”
Thân Hướng Diễn lập tức rút tay lại, ngượng ngùng nhìn ông chủ: “Chú ơi, máy tính của chú cháu dùng không quen, lỡ tay chỉnh sai thời gian, chú có thể giúp cháu chỉnh lại không ạ?”
“Còn là sinh viên đại học mà cái camera cũng không biết dùng.” Ông chủ cười chế nhạo vài câu, tiến lên giúp điều chỉnh thời gian.
Khổng Thư nheo mắt, dùng ánh mắt khác thường nhìn Thân Hướng Diễn.
Người này… Nói dối mà mắt không thèm chớp một cái, như cá gặp nước, vô cùng thành thạo.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thân Hướng Diễn ngẩng đầu nhìn lại, cô lập tức dời tầm mắt đi, giả vờ như đang nghiêm túc suy nghĩ.
“Xong rồi, chú giúp hai đứa chỉnh về một giờ rồi, cháu xem xe đạp của cháu bị mất như thế nào?”
Ông chủ lau mồ hôi trên trán, lùi lại đứng dưới điều hòa.
Thân Hướng Diễn và Khổng Thư lại quay về trước máy tính xem thêm một lúc nữa.
Hơn một giờ chính là khoảng thời gian mà Khổng Thư và Thân Hướng Diễn cãi nhau.
Trong hình ảnh, Khổng Thư vừa nói một tràng với Thân Hướng Diễn, vừa đi vào Nhất Nhật Thực Phủ dưới cơn mưa.
Cảnh quay quá mức ngượng ngùng, hai người đồng thời dời mắt đi, rời khỏi máy tính.
“Xem xong rồi à?”
Ông chủ sững người một lúc rồi hỏi: “Chiếc xe đạp đâu rồi?”
Thân Hướng Diễn thuận miệng bịa đại: “Không mất, bị ai đó đẩy vào dưới mái che mưa, cháu không để ý.”
“Trời ạ, cháu đúng là chẳng cẩn thận gì cả, cũng không chịu tìm kỹ một chút.” Ông chủ vừa nói vừa ngồi lại trước máy tính, tắt camera giám sát: “Thôi, không mất là may rồi!”
“Xin lỗi, làm phiền chú rồi, bọn cháu đi trước đây.” Khổng Thư vừa nói vừa bước ra khỏi nhà hàng.
Thân Hướng Diễn đi trước một bước, đẩy cửa rồi né sang bên, cố ý nhường cô đi trước. Khổng Thư dừng lại một chút, thấy anh đứng yên không nhúc nhích, đành phải đi ra trước.
Cô đứng trước cửa, nhìn chiếc xe BMW, nhớ lại hình ảnh trong camera.
Sau khi hung thủ xuống xe, gã không đi qua nhà hàng Nhật Nhất Thực Phủ mà rẽ về hướng khác, rốt cuộc là đã đi đâu?
“Nhìn dáng người giống đàn ông.”
Thân Hướng Diễn đút tay vào túi: “Hơn nữa, tuổi chắc cũng không lớn, khoảng chừng ba mươi.”
“Sao cậu biết?”
Khổng Thư bị lời của Thân Hướng Diễn thu hút, tạm thời quên mất mối quan hệ giữa hai người hiện tại đang rất căng thẳng.
Thân Hướng Diễn bật ra hai chữ: “Đoán đấy.”
Khổng Thư:…
Anh hắng giọng: “Chỉ dựa vào một chiếc xe và một đoạn video mờ đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra thì chẳng giúp được gì cho việc tìm hung thủ đâu. Chúng ta đâu phải cảnh sát, không có hệ thống giám sát tối tân, cũng chẳng có đầu óc như họ. Cậu định điều tra tiếp thật à?”
Khổng Thư im lặng.
Cô cũng muốn bỏ mặc nhưng chiếc xe đó như một quả bom hẹn giờ sẵn sàng cướp đi sinh mạng bất cứ lúc nào, mà nạn nhân tiếp theo không biết sẽ là ai.
Có thể là một đứa trẻ chạy đến chơi, có thể là cảnh sát giao thông đến dán phạt…
Có thể là bất kỳ ai đi ngang qua chiếc xe đó.
“Lúc vụ nổ lần trước xảy ra, cậu chắn trước mặt tôi, cậu có biết lúc đó tôi đang nghĩ gì không?”
Khổng Thư giờ đã bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều, sau khi tận mắt chứng kiến một thảm họa, cô cũng đã thông suốt nhiều chuyện.
Thân Hướng Diễn không hiểu: “Tớ không biết cậu nghĩ gì, tớ đoán chắc là cậu đang trách tớ.”
Cũng khá là biết điều.
Khổng Thư lắc đầu: “Phản ứng đầu tiên của tôi là giận.”
Thân Hướng Diễn nghi hoặc: “Tại sao?”
Khổng Thư: “Giận cậu từ chối lời tỏ tình của tôi nhưng lại liều mạng cứu tôi, khiến tôi không phân biệt nổi rốt cuộc cậu có ghét tôi hay không.”
Nói xong câu đó, cô còn cố tình liếc nhìn xung quanh một cái.
Sợ rằng Trần Thoại Thư sẽ đột nhiên nhảy ra từ đâu đó, cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người họ.
“Đúng là tớ đã từng ghét cậu.” Thân Hướng Diễn dừng lại một chút.
Khổng Thư hơi cau mày rồi lại nghe anh nói tiếp: “Nhưng đó là có lý do.”