Vụ nổ gây ra hỗn loạn, rất nhanh đã thu hút nhiều người vây xem.
Những chiếc xe đang chạy trên đường lần lượt dừng lại nhìn, ông chủ siêu thị đứng ngoài cửa, kinh ngạc nhìn tất cả những gì đang xảy ra lúc này.
Chỉ trong chớp mắt hơn chục sinh mạng đã biến mất khỏi thế giới này, trên vỉa hè ngổn ngang bừa bộn, khói thuốc súng hòa lẫn mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi.
Âm thanh náo loạn xung quanh ngày càng lớn.
Khổng Thư như phát điên, không ngừng ấn lên ngực Thân Hướng Diễn.
Hết lần này đến lần khác…
Rõ ràng biết Thân Hướng Diễn đã không thể cứu được nữa nhưng Khổng Thư vẫn cứ lặp lại hành động đó.
Không biết đã bao lâu trôi qua, máu trên mặt Thân Hướng Diễn đã khô cứng chuyển sang màu đen.
Tiếng còi cảnh sát từ xa lại gần, ong ong bên tai Khổng Thư, cô dừng động tác lại, đưa mắt nhìn xung quanh, loạng choạng đứng dậy từ dưới đất.
Lần này cô không chết, Thân Hướng Diễn đã thay cô đỡ phát chí mạng đó...
Rõ ràng anh biết cô có thể tái sinh, tại sao lại làm vậy…
Nước mắt tuôn ra không kiểm soát được, Khổng Thư ngơ ngác cúi đầu, ánh mắt vô định quét qua mặt đất, cuối cùng dừng lại ở một mảnh kính vỡ dài cỡ cẳng tay.
Cô chầm chậm quỳ xuống đất, nhặt lấy mảnh kính sắc nhọn đó, siết chặt trong lòng bàn tay rồi hướng về cổ mình, không hề do dự, đâm thật mạnh…
“Cô bé đừng nghĩ quẩn!!!”
“Mau cứu người!”
Tiếng kêu kinh hãi và la hét lại vang lên.
Trong số những người vây xem có người giơ điện thoại quay lại, có người lao lên định ngăn cản, có người bịt mắt lại, sợ hãi không dám nhìn.
Không ai biết vì sao cô gái vừa thoát chết lại làm như vậy.
Chỉ có Khổng Thư tự mình biết.
…
“Đúng là tức chết mà!”
“Lần đầu tiên tớ thấy Vương Trạch Dự chướng mắt như vậy!”
Giọng Đỗ Nhàn vang lên bên tai.
Mọi thứ lại quay về thời điểm trước khi vụ nổ xảy ra.
Khổng Thư chợt ngẩn người trong chốc lát, như thể đã trải qua cả một kiếp người, cô mơ hồ nhìn xung quanh.
Địa điểm quay ngược thời gian lại thay đổi…
Cô liếc nhìn đồng hồ.
15:00.
Ngoài cửa, Thân Hướng Diễn đang ôm ngực ho dữ dội.
Khổng Thư thấy vậy, cảm xúc phức tạp lập tức trào dâng, viền mắt đỏ hoe.
Cô bước ra khỏi Nhất Nhật Thực Phủ, đi đến trước mặt Thân Hướng Diễn, giọng khẽ run lên: “Tại sao cậu lại chắn cho tôi?”
Thân Hướng Diễn chậm rãi buông tay đang ôm ngực xuống, không trả lời thẳng: “Tớ muốn nói chuyện với cậu.”
“Tôi hỏi tại sao cậu lại chắn cho tôi!”
Cảm xúc của Khổng Thư bắt đầu không thể kìm nén, giọng run lên rõ rệt: “Cậu có biết cảm giác phải trơ mắt nhìn biết bao nhiêu người chết trước mặt là thế nào không, rõ ràng cậu biết tôi có thể quay lại, tại sao vẫn chắn cho tôi...”
Những bạn học đi đằng trước nghe thấy động tĩnh đều dừng chân quay đầu nhìn.
Đỗ Nhàn cũng có chút ngẩn người.
Sao vừa mới tranh cãi với Trần Thoại Thư xong, giờ lại cãi nhau với Thân Hướng Diễn?
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo, mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía Khổng Thư và Thân Hướng Diễn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tớ không nghĩ việc cứu cậu là tớ sai.”
Khóe mắt Thân Hướng Diễn cũng hơi đỏ, không biết là do cái chết vừa rồi hay vì lý do nào khác.
“Dù có xảy ra bao nhiêu lần nữa, tớ vẫn sẽ cứu cậu.”
Nghe thấy câu nói của anh, Khổng Thư bỗng cảm thấy không thể đoán nổi nữa, cô đưa tay lên trán, suy nghĩ hỗn loạn.
“Thân Hướng Diễn, tôi nhận ra tôi không thể nhìn thấu cậu, trước đó cậu còn nói tôi khiến người ta coi thường, giờ lại không màng tính mạng để cứu tôi, rốt cuộc cậu ghét tôi hay là…”
“Sao hai cậu lại cãi nhau nữa rồi?”
Trần Thoại Thư bước lại gần, đưa tay nhẹ nhàng kéo góc áo của Thân Hướng Diễn.
“Thân Hướng Diễn, không phải vì chuyện của tớ mà cậu cãi nhau với cậu ấy đấy chứ…”
Ánh mắt của Khổng Thư dừng lại trên bàn tay đang nắm lấy vạt áo của Trần Thoại Thư, đột nhiên nhớ đến những lời mà Trần Thoại Thư đã nói bên ngoài siêu thị.
“Thân Hướng Diễn từng nói, chỉ cần nhìn cậu là thấy bực…”
Khóe miệng Khổng Thư hiện lên một nụ cười mệt mỏi: “Được rồi, hai người cứ nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa, tôi còn việc quan trọng hơn phải làm.”
Cô còn phải cứu người, không thể để bi kịch khi nãy lặp lại lần nữa.
Khổng Thư bước về phía các bạn học: “Mọi người đi nhanh lên đi, kẻo lát nữa lại mưa đấy.”
Có lẽ vì đoạn đối thoại ngắn vừa rồi, không ai nán lại lâu, cũng không ai để tâm đến chiếc xe BMW nữa, ngay cả cậu con trai vừa mới nói muốn mua xe BMW cũng nhanh chóng rẽ vào một con đường khác.
“Đỗ Nhàn, tự nhiên tớ thấy hơi đau bụng.”
Thấy mọi người gần như đã đi hết, Khổng Thư ôm bụng, lông mày nhíu chặt: “Cậu đi đến trường trước đi, tớ đi vệ sinh một chút rồi đến tìm cậu sau.”
Đỗ Nhàn lo lắng đỡ lấy Khổng Thư: “Vậy phải làm sao? Đau lắm hả?”
Khổng Thư lắc đầu: “Tớ chỉ đi vệ sinh thôi, không có gì nghiêm trọng đâu, cậu cứ đi trước đi.”
Ban đầu Đỗ Nhàn còn không chịu đi nhưng Khổng Thư phải năn nỉ mãi cô ấy mới chịu rời đi trước.
Thấy Đỗ Nhàn đã rời đi, lúc này Khổng Thư mới quay người chuẩn bị bước vào nhà hàng Nhất Nhật Thực Phủ.
Trước khi vào cửa, cô liếc nhìn Thân Hướng Diễn vẫn đang đứng tại chỗ.
Trần Thoại Thư vẫn còn nắm chặt vạt áo anh: “Hướng Diễn, chúng mình cũng đi thôi, Vương Trạch Dự đang chờ ở chỗ rẽ kia rồi…”
Khổng Thư không nghe tiếp nữa, quay đầu bước vào Nhất Nhật Thực Phủ.
Cô không đi vệ sinh ngay mà trực tiếp tìm chủ quán.
Chủ nhà hàng Nhất Nhật Thực Phủ là một người đàn ông trung niên to lớn, mặc chiếc áo thun đen bó sát người, bụng bia nhô ra, trông chẳng khác nào một bà bầu tám tháng.
Lúc Khổng Thư tìm đến, ông ta đang ngồi ở đại sảnh, ung dung uống trà xem điện thoại.
Lúc này không phải giờ ăn, là lúc nhà hàng vắng vẻ nhất, ông chủ cũng rảnh rỗi.
“Cô bé, có chuyện gì sao?” Khi nói, hai má của ông chủ cũng khẽ rung lên theo.
“Chú ơi, cháu muốn hỏi chiếc xe BMW đậu bên ngoài nhà hàng là của chú ạ?”
Chủ quán nhìn theo hướng tay Khổng Thư chỉ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không phải, chỗ đó là khu vực đậu xe tạm thời, đậu lâu là bị phạt đấy.”
“Vậy có thể là của khách bên mình không ạ?” Khổng Thư lại hỏi.
“Càng không thể, bọn chú đều bảo khách đậu xe trong sân bên cạnh nhà hàng.”
“Vậy camera bên mình có quay được chiếc xe đó không ạ?”
Nghe câu hỏi này, ông chủ chần chừ vài giây: “Chắc cũng quay được một phần, nhưng cháu muốn làm gì?”
Chưa đợi Khổng Thư trả lời, ông ta lại nói tiếp: “Bọn chú không tùy tiện cho người khác xem camera đâu, phải bảo vệ quyền riêng tư của khách.”
Lời này khiến những điều Khổng Thư định nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Cô lộ vẻ khó xử: “Chú ơi, cháu không có ý gì khác, chỉ muốn xem camera có quay được chiếc xe đó không thôi.”
Ông chủ nhíu mày hỏi: “Cháu xem xe đó làm gì, là xe của cháu à?”
“Không phải ạ…”
Khổng Thư không giỏi giao tiếp, thấy ông chủ vẫn không có ý nhượng bộ, cô bắt đầu luống cuống.
“Chú ơi, là xe đạp của cháu đậu ở đó bị mất.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
Không biết từ lúc nào, Thân Hướng Diễn đã bước vào, đến cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy.