Tính tình của Đỗ Nhàn xưa nay nóng nảy, không giữ bình tĩnh được như Khổng Thư.
Nghe những lời của các bạn cùng lớp, cô ấy tức đến nỗi mặt lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng không nhịn được nữa, hét lên: “Dựa vào cái gì mà chỉ bảo Khổng Thư đừng giận, các người căn bản chẳng biết gì cả…”
“Đỗ Nhàn, không sao rồi!”
Khổng Thư không muốn để Đỗ Nhàn bị cuốn vào, vội kéo cô ấy lại, ngắt lời cô ấy rồi cười xòa nói: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Lúc này, Thân Hướng Diễn khẽ ho mấy tiếng, chuyển đề tài: “Không phải nói ăn xong sẽ về thăm trường một chút sao, chúng ta đừng chắn đường ở đây nữa, ra ngoài trước đi.”
Thân Hướng Diễn vừa dứt lời, lớp trưởng cũng lập tức hưởng ứng.
“Đúng đấy, bên ngoài cũng tạnh mưa rồi, chúng ta ra ngoài trước đi, có gì thì nói ngoài kia, nhà hàng còn phải buôn bán, đừng ảnh hưởng đến người ta.”
Các bạn trong lớp tụ tập thành từng nhóm, lần lượt rời khỏi nhà hàng.
Chẳng bao lâu, người cũng đi gần hết.
Vương Trạch Dự không vui, liếc Đỗ Nhàn một cái rồi quay đầu lại, dịu dàng an ủi.
“Thoại Thư, cậu đừng khóc nữa, tính Đỗ Nhàn vậy đấy, đừng để ý đến cậu ấy, tụi mình ra ngoài thôi.”
“Vương Trạch Dự! Cậu nói cái gì cơ?!”
Đỗ Nhàn tức muốn nổ tung.
Nếu không phải Khổng Thư đang giữ chặt từ phía sau, cô ấy đã lao lên cho Vương Trạch Dự một cú đá vào mông, đá cho cậu ta lăn lộn không dậy nổi.
Vương Trạch Dự cũng không buồn để ý, vắt áo khoác bò lên vai, dắt Trần Thoại Thư đi ra khỏi nhà hàng.
Sảnh lớn nhà hàng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Thân Hướng Diễn liếc nhìn chiếc ô trong tay Khổng Thư, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng quay đầu, đi theo Vương Trạch Dự ra khỏi nhà hàng.
“Đúng là tức chết mà!”
Đỗ Nhàn nhìn bóng lưng mấy người ngoài cửa, một tay chống hông, một tay bám lấy cánh tay Khổng Thư, thở hồng hộc.
“Lần đầu tiên tớ thấy Vương Trạch Dự chướng mắt như vậy!”
Khổng Thư mím môi, xoa lưng Đỗ Nhàn, giúp cô ấy bình tĩnh lại, có phần hối hận vì đã kể chuyện hôm nay cho cô ấy.
Cô thở dài: “Không ngờ lại kéo cậu vào chuyện này…”
“Cái gì mà kéo vào? Chuyện của cậu chính là chuyện của tớ.”
Đỗ Nhàn vỗ ngực, nghĩa khí nói: “Cậu cứ chờ đấy, Đỗ Nhàn tớ không có gì giỏi, chỉ được cái có thù tất báo, cái này thì không ai bằng tớ đâu. Mối thù ngày hôm nay, dù là của cậu hay của tớ, sớm muộn gì tớ cũng đòi lại. Đi, tụi mình cũng đi!”
Nói xong, Đỗ Nhàn khí thế hừng hực kéo Khổng Thư bước ra khỏi Nhất Nhật Thực Phủ.
Trong lòng Khổng Thư trăm mối ngổn ngang.
Từ trước đến nay, cô luôn ngưỡng mộ tính cách thẳng thắn, dám yêu dám hận của Đỗ Nhàn, không bao giờ để bản thân phải chịu uất ức.
Tuy có phần nóng nảy nhưng đối đãi chân thành.
Không giống như Trần Thoại Thư, ngoài mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác.
Nếu cô có được một phần ba sự dứt khoát của Đỗ Nhàn, có khi sớm đã nói rõ ràng mọi chuyện với Thân Hướng Diễn và Trần Thoại Thư rồi.
Cơn mưa thứ hai đến nhanh, đi cũng nhanh.
Có lẽ là biết buổi họp lớp đã kết thúc nên chỉ rơi đúng hai phút rồi dứt hẳn.
Cơn oi bức lúc đến đã tan biến, thay vào đó là làn gió mát dễ chịu, không khí tràn ngập mùi đất ẩm, dù mặt đất còn đầy vũng nước nhưng cũng được xem là thời tiết thích hợp để ra ngoài chơi.
Mấy bạn học đi nhanh đã đến đoạn rẽ ở ngã ba, không còn thấy bóng dáng.
Khổng Thư đi sau cùng, trong lòng thấp thỏm không yên.
Nếu mọi người đi về trường thì cả lớp đều sẽ đi ngang qua chiếc xe BMW kia.
Chỉ đi ngang qua thì không sao nhưng có vài bạn học trong lúc đùa giỡn, suýt nữa đã tựa người vào chiếc xe đó, may mà kịp thời tránh đi, chạy ra xa.
Dù sao thì xe đắt như thế, nếu lỡ làm trầy xước cũng không ai đền nổi.
Nếu lúc đó xe phát nổ thì số lượng người chết không chỉ đơn giản là một hai người nữa…
Phía trước, Thân Hướng Diễn cũng đang nghĩ về vấn đề này, bước chân của anh càng lúc càng chậm, khoảng cách giữa anh và Khổng Thư cũng dần rút ngắn.
Bên cạnh, Vương Trạch Dự quay đầu lại liếc nhìn một cái, không vui.
“Thân Hướng Diễn, cậu là rùa à? Có thể đi nhanh chút được không?”
Thân Hướng Diễn không trả lời, ngược lại dứt khoát dừng bước.
“Cậu lại muốn gây sự à?” Vương Trạch Dự giơ tay chỉ anh một cái, cuối cùng bất lực phẩy tay: “Thôi, không thèm quan tâm nữa. Thoại Thư, tụi mình đi trước.”
Một lát sau, Khổng Thư lướt qua bên cạnh Thân Hướng Diễn, thậm chí không thèm nhìn anh lấy một cái.
Cô bỗng nhiên hiểu ra dụng ý khổ tâm của ông trời khi để cô rơi vào vòng lặp này.
Là để cô nhận rõ bộ mặt thật của một số người, sau đó cắt đứt nghiệt duyên, buông bỏ những vướng bận trong lòng.
Khổng Thư tự cho rằng mình đã hoàn toàn thất vọng về Thân Hướng Diễn, nhất định sẽ không dễ dàng rung động nữa.
Chỉ cần thời gian có thể tiếp tục trôi đi, không kích hoạt điều kiện tử vong, vậy thì tương đương với việc vòng lặp đã kết thúc.
Đã như vậy, cô cũng không muốn quan tâm đến thi thể trong xe hay hung thủ gì đó nữa, những chuyện đó ắt sẽ có cảnh sát xử lý, không tới lượt cô.
Sau lưng, Thân Hướng Diễn thấy Khổng Thư không để ý tới mình liền nhanh chóng bước hai bước tới, đưa tay muốn kéo cô lại.
Khổng Thư lập tức thu tay lại, không cho anh chạm vào.
“Vòng lặp vẫn chưa kết thúc, cậu đừng giận nữa, chúng ta nói chuyện đàng hoàng…” Thân Hướng Diễn hạ giọng nói.
Khổng Thư giả vờ không nghe thấy, bước chân tăng tốc.
Lúc này, một nam sinh trong lớp chỉ vào chiếc BMW màu trắng, nói với người bên cạnh: “Đợi tớ tốt nghiệp đại học, tớ sẽ mua chiếc xe này.”
“Nhà cậu giàu mà, để bố mẹ mua cho cũng được, trả một lần luôn!”
Nam sinh dừng bước lại: “Đợi đã, để tớ xem thử nội thất xe này thế nào!”
Nói xong, cậu ta chạy tới chỗ chiếc BMW, cúi người áp sát vào cửa kính để nhìn vào bên trong.
Thấy vậy, tim Khổng Thư như hẫng một nhịp, cô vội vàng dừng lại, đưa tay trái kéo mạnh Đỗ Nhàn lại.
“Au ui!”
Đỗ Nhàn vẫn còn đang bực, bước đi nhanh, bị Khổng Thư kéo như vậy liền vấp ngã, ngồi phịch xuống đất.
Chưa kịp để người khác phản ứng, Khổng Thư đã quỳ xuống che chắn lấy Đỗ Nhàn.
Giây tiếp theo, chiếc BMW trắng liền phát nổ.
Những người ở gần xe lập tức bị nổ tung thành từng mảnh, sóng xung kích nhiệt cao lan rộng khắp nơi, những ai đứng gần cũng không tránh khỏi.
Tiếng kêu thảm thiết và gào thét vang lên, sau đó bị âm thanh vụ nổ nhấn chìm hoàn toàn.
Khổng Thư cách chiếc xe một đoạn, vậy mà vẫn có cảm giác như bản thân đang bị ngọn lửa nuốt chửng.
Mảnh vỡ xe bay tứ tung, một cánh cửa xe bị thổi bay, lao thẳng về phía cô.
Tưởng lần này chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ nhưng Thân Hướng Diễn đã sớm chắn trước mặt cô.
Anh quỳ xuống, nắm lấy tay Khổng Thư, tay kia còn chưa kịp giơ lên thì cánh cửa xe đã đập mạnh vào lưng anh, nội tạng chấn động vỡ nát, máu tươi “ọc” một tiếng phun ra từ miệng, nhuộm đỏ váy của Khổng Thư.
Đây là lần đầu tiên Khổng Thư không chết ngay lập tức.
Rõ ràng chỉ là chuyện xảy ra trong vài giây, vậy mà lại dài như cả một thế kỷ.
Cô trơ mắt nhìn những người bạn học quen thuộc lần lượt chết thảm trong vụ nổ, Đỗ Nhàn trong lòng cô vì chấn động mà ngất xỉu, còn Thân Hướng Diễn trước mắt thì máu me đầm đìa, đồng tử dần dần tan rã, ánh sáng trong mắt biến mất, cuối cùng buông tay cô ra, ngã xuống đất, chết ngay trước mắt cô…
Sắc mặt Khổng Thư tái nhợt, thở dốc từng hơi, không thể khống chế mà gào lên, át cả những âm thanh xung quanh.
“Aaaaa!!!”
Cô nắm lấy tay Thân Hướng Diễn, cuống quýt lau máu trên mặt anh, ra sức day huyệt nhân trung của anh nhưng người dưới đất vẫn không có chút phản ứng nào.
“Thân… Cậu làm cái gì vậy… Sao, sao lại chắn hức…”
Những lời sau cùng đã nghẹn lại thành tiếng nức nở, không còn nghe rõ.
Nước mắt ngay lập tức làm mờ đôi mắt Khổng Thư, trong cơn hoảng loạn, cô khóc nức nở mà ép tim anh, cố gắng cứu vãn…