Một Ngày Trốn Thoát

Chương 26: Vòng lặp (26)

Đùng đoàng ——.

Trên trời vang lên những tiếng sấm nặng nề, vài hạt mưa rơi lộp độp xuống đất. Cơn mưa còn dang dở, chẳng mấy chốc sẽ lại trút xuống.

Trần Thoại Thư vừa khóc vừa chạy vào nhà hàng, còn Khổng Thư thì lại cảm thấy mỏi mệt.

Buổi họp lớp này, đối với cô mà nói, chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.

Lúc này, ông chủ tiệm tạp hóa bước ra, tay cầm một chiếc ô màu xanh lam sẫm.

“Chắc trời cứ mưa ngắt quãng thế này cả ngày, cháu cứ lấy cái ô này mà che.”

Khổng Thư cảm động, nhận lấy chiếc ô từ tay ông chủ rồi nói lời cảm ơn.

“Dù người khác nói gì đi nữa thì cũng phải tin rằng bản thân mình là duy nhất. Những kẻ cố tình bôi nhọ cháu, phần lớn là vì trong lòng họ không đủ mạnh mẽ nên mới phải hạ thấp người khác để nâng mình lên.”

Ông chủ chắp tay sau lưng, nét mặt bình thản.

Dù mặc áo ba lỗ, quần đùi, chân đi dép lê, trông vô cùng xuề xòa nhưng lời nói lại mang dáng dấp của một ẩn sĩ thông tỏ thế gian.

Khổng Thư mím môi, vuốt nhẹ cây dù trong tay, mắt cũng bắt đầu hoe đỏ.

“Lúc nãy chú thấy cháu cãi nhau với một cậu trai dưới mái hiên, giờ lại cãi với cô bé khóc lóc kia, cũng là vì cậu trai đó sao?” Ông chủ hỏi.

Khổng Thư khẽ gật đầu, khịt khịt mũi, nước mắt chưa kịp rơi đã bị cô nén lại.

Ông chủ lại hỏi: “Cả hai đều thích cậu ấy à?”

Khổng Thư lại gật đầu.

“Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của chú, thằng bé đó không giống như là ghét cháu, mà giống như là… Đang giận cháu hơn.”

Ông chủ cười khùng khục, âm thanh trong cuống họng nghe như người hút thuốc lâu năm.

“Giận cháu?” Khổng Thư hừ lạnh một tiếng: “Cháu còn giận cậu ta ấy!”

“Ầy, đừng giận làm gì. Giận chỉ khiến mình thêm mệt mỏi. Chi bằng cứ thoải mái mà sống, như lúc nãy đó, nói ra hết những điều giấu trong lòng, chẳng phải sẽ thấy dễ chịu hơn sao?”

“Vâng…”

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, tâm trạng của Khổng Thư cũng khá hơn nhiều.

Cô cười nói: “Cảm ơn chú nhiều.”

“Khách sáo gì chứ. Cho cháu cây kẹo mυ'ŧ này, ăn đồ ngọt vào, trong lòng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.”

Ông chủ vừa nói vừa quay lại lấy một cây kẹo mυ'ŧ vị cam ở quầy thu ngân, đưa cho Khổng Thư.

Cô nhìn cây kẹo trong tay, bỗng nhớ đến câu nói của Thân Hướng Diễn khi đưa kẹo cho mình.

Ăn đồ ngọt vào, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn.

“Cây kẹo đó tặng cháu, còn cái ô là hai mươi lăm tệ.” Ông chủ chốt giá.

“Hả?” Khổng Thư sững người một chút.

Sau khi phản ứng kịp, cô bật cười khúc khích, rút điện thoại ra quét mã thanh toán.

“Chú đúng là biết buôn bán đấy.”

Ông chủ mỉm cười đầy thâm ý, sau đó chỉ tay về phía thùng kẹo mυ'ŧ bên cạnh.

“Lấy thêm một cái nữa đi, chọn vị cháu thích ấy.”

Khổng Thư không từ chối, chọn thêm một cây vị nho.

Chào tạm biệt ông chủ, cô mang theo chiếc ô và hai cây kẹo mυ'ŧ đi ra ngoài.

Khi đẩy cửa nhà hàng Nhất Nhật Thực Phủ, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cô.

Trần Thoại Thư đã khóc lóc chạy về phòng VIP.

Điều đó đồng nghĩa với việc… Nếu giờ cô quay lại, chắc chắn sẽ phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi đang chờ đợi.

Người ta vẫn nói, trẻ con hay khóc thì sẽ có kẹo ăn. Các bạn trong lớp chắc chắn sẽ bênh Trần Thoại Thư nhiều hơn…

Hay thôi đừng quay lại nữa.

Buổi họp lớp này tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chi bằng về nhà ngủ một giấc cho rồi.

Cô liếc mắt nhìn chiếc xe BMW đậu phía xa.

Hay là chết đi rồi vào vòng lặp nhỉ?

Như thế thì những chuyện này coi như chưa từng xảy ra.

Nhưng Khổng Thư lại nghĩ, cô có làm gì sai đâu. Nghĩ vậy, cô mạnh mẽ đẩy cửa lớn, đường hoàng bước lên lầu hai.

Dù sao thì cũng sẽ quay lại vòng lặp, có xấu hổ thì cũng chỉ mình cô nhớ.

Vừa định bước vào phòng thì chạm mặt Đỗ Nhàn đang chuẩn bị ra ngoài.

Đỗ Nhàn nháy mắt ra hiệu cho Khổng Thư.

Cô liền lập tức lui về phía sau, Đỗ Nhàn vội bước ra, đóng cửa lại.

Cô kéo tay Khổng Thư, khẽ hỏi: “Cậu với Trần Thoại Thư cãi nhau à?”

Khổng Thư hỏi lại: “Là cậu ta kể cậu nghe à?”

“Ừ, còn tỏ vẻ đáng thương lắm, nói gì mà tớ chỉ vô tình chọc giận Khổng Thư thôi, huhuhu…”

Đỗ Nhàn vừa nói vừa bắt chước giọng điệu của Trần Thoại Thư.

Sau đó, sắc mặt cô ấy sa sầm: “Giờ cả lớp đang dỗ cậu ta đó. Tớ không tin cậu tự nhiên lại đi cãi nhau với cậu ta. Nói thật đi, chuyện là thế nào?”

Khổng Thư mím môi, đáp khéo: “… Tớ có cãi nhau với cậu ta thật.”

“Cái gì?!”

Đỗ Nhàn ngơ ngác nhìn cô: “Cậu mà cũng cãi nhau với người ta á… Trời ơi… Giỏi lắm, tớ nhìn cậu ta ngứa mắt lâu rồi!”

Nói xong, Đỗ Nhàn kéo cô xuống lầu.

Hai người ngồi ở đại sảnh tầng một, Khổng Thư kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện cô và Trần Thoại Thư cắt đứt quan hệ.

Đỗ Nhàn lúc thì tức giận mắng chửi, lúc lại khen cô nói hay lắm.

“Con nhỏ Trần Thoại Thư đó giấu giếm cũng giỏi thật, dám nói ra mấy lời độc miệng như vậy, chắc là đã nín nhịn từ lâu lắm rồi!”

Vừa nói, Đỗ Nhàn vừa xắn tay áo như chuẩn bị đánh nhau.

Nhưng tiếc là cô ấy mặc áo ngắn tay, không có tay áo để xắn, trông có phần buồn cười.

“Nếu lát nữa nó còn dám ở đó khóc lóc kể khổ, xem tớ có xé nát cái miệng nó ra không! Còn cả cái thằng Thân Hướng Diễn kia nữa, thấy nó nũng nịu là chẳng phân biệt đúng sai!”

Khổng Thư rũ mắt nhìn chiếc ô trên bàn, im lặng nghe Đỗ Nhàn lầm bầm.

“Đỗ Nhàn, cậu đừng giận thay tớ nữa.”

Cô khẽ nói: “Tớ nghĩ thông rồi, ngày hôm nay trôi qua, chắc đời này tớ sẽ chẳng gặp lại họ nữa đâu, giận cũng vô ích thôi.”

Dù kết quả không mấy tốt đẹp nhưng hôm nay cô đã nói hết được những gì chôn giấu trong lòng, coi như không còn vướng bận.

Đỗ Nhàn chu môi, chống cằm, có chút uất ức.

“Cậu đúng là tốt tính, nghĩ cũng thoáng. Nếu là tớ thì tớ đã vả cho Trần Thoại Thư nát mỏ rồi!”

Vừa dứt lời thì phía sau vang lên giọng nói của Vương Trạch Dự.

“Ê, Đỗ Nhàn, cậu cũng độc miệng ghê, nói ra mấy lời như thế mà được à?”

Nghe vậy, cả hai quay đầu nhìn lên cầu thang.

Mọi người đứng đầy cả lối đi.

Buổi tụ họp xem ra đã kết thúc, các bạn trong lớp lần lượt xuống tầng.

Không ngoài dự đoán, câu cuối cùng của Đỗ Nhàn đã bị mọi người nghe thấy hết.

Trần Thoại Thư mắt đỏ hoe, đứng sau lưng Vương Trạch Dự và Thân Hướng Diễn, tay nắm chặt vạt áo Thân Hướng Diễn, trông đáng thương cứ như có thể lập tức bật khóc.

Khoảnh khắc ấy, Khổng Thư không rõ Đỗ Nhàn nghĩ gì…

Chứ cô thì chỉ muốn đâm đầu vào tường chết cho rồi.

Không, phải là đâm đầu vào chiếc BMW trắng ngoài kia, nổ cho không còn gì, hóa tro bay mất, chết cũng phải cho chết hoành tráng…

Đỗ Nhàn nhìn thấy cả đám người thì cũng hoảng.

Cô ấy liếʍ môi nhưng vẫn không chịu thua, hất cằm đáp trả: “Vương Trạch Dự, tôi có chửi cậu đâu, sao chỗ nào cũng thấy cậu vậy hả?”

Vương Trạch Dự bị chọc tức, gân cổ lên cãi: “Không phải, nhưng Trần Thoại Thư làm gì sai chứ, cậu còn muốn vả người ta, nghe lời cậu nói xem có giống con người không?!”

“Đừng cãi nữa, chẳng có gì to tát đâu…”

Trần Thoại Thư vừa khóc vừa nói, tay lau nước mắt, quay đầu nhìn về phía Khổng Thư: “Tớ với Khổng Thư chỉ có một chút hiểu lầm, lát nữa là làm hòa được thôi…”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn lên người Khổng Thư.

Lúc này, một bạn nữ tốt bụng khuyên nhủ: “Đúng đó Khổng Thư, trước đây cậu với Trần Thoại Thư thân nhau như thế, con gái giận dỗi chút là hết, đừng giận nữa mà.”

Những người khác cũng phụ họa.

“Đúng đó, Trần Thoại Thư chắc cũng không cố ý đâu, cậu nhìn cậu ấy khóc kìa, đáng thương thật…”

“Khổng Thư, bình thường cậu rộng lượng lắm mà, đừng giận nữa.”

“Khổng Thư…”

Còn Thân Hướng Diễn thì đút tay vào túi, lặng lẽ nhìn cô, không nói một lời.

Khổng Thư cười khổ.

Hay cho cái chiêu “Bức lên Lương sơn”.