Khổng Thư bất đắc dĩ dừng bước, quay người lại nhìn Trần Thoại Thư.
“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Lại.
Lại hỏi.
Đây đã là lần thứ hai Trần Thoại Thư hỏi cô câu này.
Cuối kỳ 1 lớp 12.
Trần Thoại Thư chuyển vào lớp A1 đã gần bốn tháng.
Với tính cách của cô ta, từ lâu đã thân quen với hầu hết các bạn trong lớp.
Trần Thoại Thư ngồi phía trước Thân Hướng Diễn.
Mỗi lần Khổng Thư quay đầu nhìn Thân Hướng Diễn đều thấy Trần Thoại Thư cũng đang quay lại trò chuyện với anh.
Nhưng Khổng Thư không để tâm lắm bởi vì có nhiều nữ sinh thích nói chuyện với Thân Hướng Diễn, đâu chỉ mình Trần Thoại Thư.
Không biết từ bao giờ, Trần Thoại Thư bắt đầu thường xuyên tìm đến Khổng Thư.
Một cách rất kỳ quặc.
Từ góc tây bắc lớp học chạy đến góc tây nam, chỉ để nói vài câu, hoặc chia đồ ăn vặt hoặc rủ Khổng Thư đi vệ sinh cùng.
Đến hết học kỳ 1 lớp 12, Khổng Thư vẫn rất có thiện cảm với Trần Thoại Thư, thậm chí coi cô ta là bạn thân.
Đỗ Nhàn còn từng ghen tị vì chuyện này.
Mối quan hệ ấy duy trì cho đến học kỳ 2.
Lúc đó là tháng 4, tiết trời dễ chịu, còn hai tháng nữa là thi đại học.
Trần Thoại Thư bỗng hỏi cô một câu: “Cậu có thích Thân Hướng Diễn không?”
Khổng Thư hoảng hốt, nghĩ rằng mình bị phát hiện.
Nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: “Không thích, sao vậy?”
Nhìn thấy nét ửng đỏ thoáng qua trên mặt Trần Thoại Thư, tim cô như chìm xuống.
Một dự cảm chẳng lành bỗng dâng lên.
Trần Thoại Thư cười thẹn thùng, ghé tai Khổng Thư thì thầm: “Tớ cảm thấy… Tớ thích Thân Hướng Diễn mất rồi.”
Quả nhiên.
Quả nhiên là để nói chuyện đó.
Trên đời có nhiều tình huống khó xử mà Khổng Thư gặp phải tình huống khó xử nhất khi đang yêu thầm.
Bạn thân thích người mình đang thích.
Khổng Thư mím môi, giấu đi nét buồn trong mắt, cố tỏ ra hóng hớt.
“Được đấy, cậu giấu kỹ thật…”
Trần Thoại Thư cười ngượng: “Trong lớp chỉ có cậu là người tớ có thể tâm sự, may mà cậu không thích cậu ấy, nếu không tớ lại có thêm tình địch rồi.”
Cô ta ngừng một chút, chỉ vào Khổng Thư, nghiêm túc: “Cậu nhất định không được thích Thân Hướng Diễn nhé, tớ không muốn làʍ t̠ìиɦ địch với cậu đâu.”
“Làm sao có thể chứ!” Khổng Thư cười trừ: “Tớ học với cậu ấy ba năm rồi, thích thì đã thích từ lâu rồi…”
Đúng vậy.
Thích từ lâu rồi.
Thích Thân Hướng Diễn ba năm.
“Vậy thì móc ngoéo nhé.” Trần Thoại Thư chìa tay ra.
“Được.” Khổng Thư cũng đưa tay ra, móc một cái ngoéo đầy miễn cưỡng.
Lúc ấy, cô vẫn chưa cảm thấy có gì bất ổn.
Nhưng dần dần, Khổng Thư phát hiện Trần Thoại Thư cố tình tước đoạt mọi cơ hội tiếp xúc giữa cô và Thân Hướng Diễn.
Cố tình ngăn cô chạm đến mọi thứ liên quan đến anh.
Cố tình phá mọi cuộc trò chuyện giữa cô và Thân Hướng Diễn.
Ban đầu, Khổng Thư nghĩ Trần Thoại Thư chỉ vì muốn có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh.
Nhưng không phải, cô phát hiện Trần Thoại Thư chỉ làm vậy với mình.
Những cô gái khác nói chuyện với Thân Hướng Diễn, Trần Thoại Thư không xen vào, cũng không làm phiền.
Từ đó, Khổng Thư bắt đầu cảm thấy…
Trần Thoại Thư không thích cô.
Cô ta ghét mình!
Và chính vì sự ngăn cản ấy mà trong những tháng cuối lớp 12, Khổng Thư không thể tạo được ấn tượng gì với Thân Hướng Diễn.
Sau kỳ thi đại học, Trần Thoại Thư bắt đầu xa cách rồi cắt đứt liên lạc.
…
Trước cửa Nhất Nhật Thực Phủ, Trần Thoại Thư bất ngờ hỏi: “Khổng Thư, cậu thích Thân Hướng Diễn đúng không?”
Khổng Thư bất đắc dĩ dừng bước, quay người lại nhìn Trần Thoại Thư: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Trần Thoại Thư đảo mắt, cười: “Hỏi thôi mà, vì lúc nãy ánh mắt cậu nhìn cậu ấy rất khác lạ.”
Ha!
Khác lạ thật đấy!
Là cái kiểu ánh mắt muốn băm vằm Thân Hướng Diễn thành trăm mảnh!
“Vậy cậu thích cậu ấy à?” Trần Thoại Thư chớp mắt nói: “Chúng ta là bạn thân mà.”
Ban đầu Khổng Thư định chối cho xong, nhưng nghe đến hai chữ “bạn thân” cô liền thấy nực cười.
Cô hít sâu một hơi, nghĩ rằng dù sao cũng sẽ quay lại vòng lặp, lần này nói hết những gì nghẹn trong lòng cũng chẳng sao.
“Ừ, thích.” Khổng Thư đáp.
Trần Thoại Thư thoáng sững sờ, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
“Tôi thích Thân Hướng Diễn từ lớp 10, thích đến tận bây giờ.” Khổng Thư tiến lại gần, giọng lạnh như băng: “Tôi thích cậu ấy suốt ba năm trời, cậu hài lòng chưa?”
Trần Thoại Thư bị khí thế bất ngờ của cô dọa cho lùi lại hai bước, run giọng: “Sao cậu lại nói vậy… Chúng ta là bạn mà… Sao cậu giấu tớ…”
“Bạn?” Khổng Thư cười khẩy: “Cậu dám nói thật lòng rằng cậu từng coi tôi là bạn không?”
Cô luôn nghi ngờ sự thân thiện bất ngờ của Trần Thoại Thư thuở ban đầu là có mưu đồ.
Cô lạnh giọng nói tiếp: “Cứ mỗi lần tôi nói chuyện với Thân Hướng Diễn là cậu lại chen vào. Cậu ấy mượn bút tôi, cậu giành đưa. Cậu ấy hỏi tiết sau học gì, cậu giành nói. Cậu tưởng mình là học sinh tiểu học đang giành trả lời câu hỏi à? Cậu tưởng tôi không nhìn ra được cái trò vặt đó sao? Cái diễn xuất lố bịch của cậu, đúng là nên học ngành biểu diễn cho tử tế!”
Chỉ cần Khổng Thư muốn, khẩu khí của cô còn độc hơn cả Thân Hướng Diễn.
Trần Thoại Thư rơm rớm nước mắt nhưng ánh mắt khi nhìn Khổng Thư đã hoàn toàn thay đổi.
Vẻ thân thiện và ngây thơ ban nãy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự chán ghét.
Cô ta cau mày, giọng nghẹn ngào: “Đúng! Tớ không muốn cậu đến gần Thân Hướng Diễn, sao nào? Tớ không ưa cậu! Loại người như cậu không xứng đứng cạnh cậu ấy!”
Khổng Thư sững người.
Cô không ngờ người từng luôn cười dịu dàng với cô, giờ lại phun ra những lời cay độc như vậy.
Thân Hướng Diễn nói cô khiến người khác coi thường. Trần Thoại Thư nói cô không xứng.
Dù trong tình cảm cô từng tự ti nhưng cô chưa từng nghĩ mình thấp hèn đến thế.
Một buổi họp lớp lại bị hai người liên tiếp giẫm đạp lòng tự trọng…
“Loại người như tôi?”
Khổng Thư cau mày, phản bác thẳng thừng: “Cậu tưởng mình thanh cao chắc? Cậu là cái thá gì mà ở đây lớn giọng phán xét người khác?!”
Trần Thoại Thư cãi không lại, nước mắt rơi lã chã, ấm ức nói: “Tớ chỉ nói sự thật thôi! Cậu thích Thân Hướng Diễn ba năm, nhưng cậu ấy chưa từng để cậu vào mắt, còn từng nói với tớ rằng cậu ấy nhìn cậu là thấy phiền.”
Nói xong, Trần Thoại Thư giơ tay lau nước mắt rồi lại bật khóc huhu.
Nhất thời Khổng Thư không biết nên làm gì, những lời muốn nói cũng nghẹn lại.